Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 134 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


“Anh biết lần thi đấu này liên kết với chính phủ, trên thực tế tác phẩm của vợ anh cũng được người ở bên trên công nhận, cho nên họ quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài đào tạo sâu, thời gian chắc là một năm rưỡi. Đây là giải thưởng trước đây chưa công bố, tôi không rõ rốt cuộc họ tạm thời quyết định hay là muốn tạo bất ngờ cho quán quân, nhưng vừa nãy tôi cũng mời biết.”



Lương Phi Phàm hút thêm một hơi thuốc nữa sau đó mới đưa tay dập đầu thuốc rồi vứt vào trong gạt tàn ở bên cạnh: “Tôi biết rồi.”



Sau khi cúp máy Lương Phi Phàm lại lấy ra một điếu thiếu để hút, anh cứ đợi cho đến khi điếu thuốc cháy hết, mãi cho đến lúc anh bị bỏng vì tàn thuốc mới lấy lại được tinh thần, anh vứt đuôi thuốc lá trong tay rồi tắm trong nhà tắm ở phòng khách sau đó đi đến phòng ngủ.



Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ bật một cái đèn tường, Bạch Lộ đang nghiêng người nằm ở trên giường, cô thở đều đều chắc là ngủ say rồi.



Lương Phi Phàm nhẹ nhàng lại gần rồi nằm xuống ở bên cạnh cô. Vì vừa tắm xong nên trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm rất dễ chịu. Mùi hương này cứ chui vào trong hốc mũi của Bạch Lộ, cô vừa mới ngủ nhưng cơ thể lại bị anh chạm vào nên cô liền tỉnh lại.



“Ừm, anh làm xong chưa?” Cô quay người lạ tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nhắm hờ mắt tùy tiện nói một câu.



“Bạch Lộ, chúng ta còn một việc chưa làm xong.”



Lương Phi Phàm hôn lên trên trán cô, chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “Ngày mai mang theo sổ hộ khẩu chúng ta đến cục thị chính đăng ký”.



Bạch Lộ mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.” Bởi vì cô rất buồn ngủ nên đầu óc cô rất chậm chạp, không biết bây giờ cô đã nghe rõ chưa.



Lương Phi Phàm cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi. Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô sau đó cũng nhắm mắt lại.



Ra nước ngoài học sâu thực ra cũng chưa chắc là việc không tốt.



Bây giờ tình hình ở Lương thị rất phức tạp, tuy Lương Phi Phàm đã bảo đảm với cô nhiều như vậy nhưng có rất nhiều việc anh biết không hề đơn giản như vậy.




Tuy cô và Diệp Lân chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng cô hiểu rất rõ đó không phải là người phụ nữ có thể dễ dàng chịu cúi đầu.



Cho nên cô chỉ có thể nghĩ đến việc công.



Mà cuộc đối thoại vừa nãy cô nghe không rõ Diệp Lân nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng từ lời nói của Lương Phi Phàm cô có thể nghe ra, cùng với việc níu kéo anh Diệp Lân cũng lo cho tương lai của Lương Thị.



Không biết tại sao lúc này Bạch Lộ lại rất muốn khóc, có lẽ là vì tâm ý của hai người lại tương thông như vậy.



Cậu “Không phải tôi không muốn gặp cô, tôi chỉ thấy tôi không cần thiết phải gặp lại cô. Không phải tôi thật sự ghét cô mà là tôi không muốn người phụ nữ mình có bất cứ băn khoăn nào” trong lời nói của anh...



Trước đây không lâu cô cũng nói với Sở Úy Dạ lời như vậy.



Họ đều đang cố gắng bảo vệ đối phương, bảo vệ chuyện tình không dễ gì có được này, nhưng...



Tại sao cô lại có cảm giác đau thương thế này?



Thực ra anh luôn chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện anh lo lắng với cô?



Anh cứ thế bất chấp tất cả đây Diệp Thị ra, vậy thì tổn thất của Lương Thị làm sao chỉ có “một chút” như lời anh nói? Nếu thật sự không có chút liên quan nào tại sao Diệp Lân lại gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy?



Đứng trên lập trường của một người phụ nữ, Bạch Lộ hiểu rất rõ khi một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông quả thật sẽ không muốn người đó mất đi tất cả mọi thứ... Xem thêm...