Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 146 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Không phải hắn chưa từng có hành động gì quá đáng với cô, cho nên nếu chọc giận gã này, hắn có thể thật sự... chuyện gì cũng dám làm huống hồ trong thang máy bây giờ chỉ có hai người. Cô len lén nhìn số tầng trên bảng thang máy, sao ánh đèn cứ dừng ở lầu 2 không chuyển động vậy?



“... Sao thang máy không nhúch nhích vậy?” Cô chỉ chỉ vào số 2 trên cửa thang rồi hỏi tiếp, “Có phải anh giở trò quỷ quái gì không? Sở Úy Dạ, hôm nay tôi đến đây có việc...”



“Tôi biết. Hôm nay cô đến để nhận thưởng đúng không?”



Hắn cuối cùng cũng xoay người lại. Trong bộ quần áo chỉnh tề hắn toát lên vẻ phong độ và lịch lãm của một thương nhân thành đạt nhưng sự âm u, thâm sâu trong đôi mắt hắn lại không phải là tình tiết trong chương mới nhất của truyệt Cổ Vũ Thiên Đạo mà Bạch Lộ thích đọc.“Chúc mừng em. Đã chuẩn bị sẵn sàng nhận giải thưởng lớn chưa?”



Đã là chuyện của Bạch Lộ, sao Sở Úy Dạ không biết rõ được. Chuyện sẽ được đưa đi nước ngoài học chuyên tu hắn đương nhiên cũng biết. Câu nói lúc này chính là muốn ám chỉ đến chuyện xuất ngoại. Bạch Lộ hiểu ra liền nhoẻn miệng cười, “Sở tổng, nếu anh thật tâm chúc mừng tôi thì tôi cảm ơn anh. Còn chuyện khác, tôi không cần phải trả lời anh.”



Cô bước lên định ấn nút mở cửa thang máy thì bị Sở Úy Dạ nhanh mắt lẹ tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại. Bạch Lộ nhíu màu, dùng sức hất đi. Đương nhiên, cái níu tay lúc này không quá chặt, chỉ là trong ánh mắt cô nhìn hắn đã hằn thêm sự cảnh giác.



Cô đối với hắn... luôn luôn không thể thiếu sự cảnh giác.



Sở Úy Dạ bật cười trong bụng. Trong đôi mắt thâm sâu của hắn lộ vẻ khó xử, “Bạch Lộ, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ nổi giận đó.” Hắn khẽ cười, “Tôi thật tâm chúc mừng em, thật tâm muốn hỏi em đã chuẩn bị sẵn sàng nhận giải thưởng lớn chưa hả?”



“Tôi sẽ không xuất ngoại.” Hắn không phải muốn biết cô có xuất ngoại hay không sao? Bạch Lộ thật thà nói, “Tôi đã bàn bạc với Phi Phàm chuyện này rồi. Tôi sẽ không xuất ngoại. Cho nên nhận giải xong, tôi sẽ nói thẳng. Như vậy, anh hài lòng chưa?”



Sở Úy Dạ chớp chớp mắt nhìn cô. Sao một hồi lâu, hắn lại lắc đầu, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ, không chút công kích hay mỉa mai:“Không, tôi không hài lòng.”



Bạch Lộ sững sờ.



Hắn lại nói tiếp:“Tôi mong là em sẽ xuất ngoại. Em biết thành phố A bây giờ loạn thế nào không? Lúc trước tôi đã nói với em rồi, Lương thị bây giờ có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, ngay cả Lương Phi Phàm cũng khó giữ mình. Em còn ở bên cạnh hắn cũng chỉ trở thành cục đá cản chân hắn, hơn nữa, đối với em cũng chẳng có lợi ích gì. Thật ra cơ hội xuất ngoại lần này rất tốt. Em rất có tài trong thiết kế, ra nước ngoài, em có thể đến “Thiết Kế Kiến Trúc SGA” để học chuyên tu. Không phải có tiền, có thế là có thể vào đó học đâu. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”



Thiết Kế Kiến Trúc SGA...




Đúng, Quan Triều?!



Sao cô lại quên Quan Triều đi!



“Tôi đi gọi điện thoại.” Cô xoay người móc điện thoại tìm số của Quan Triều để gọi. Cũng may điện thoại Quan Triều có tín hiệu. Reo được ba tiếng thì tiếng người đầu bên kia vang lên, Bạch Lộ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn chút, “Trợ lý Quan, tôi là Bạch Lộ.”



“Bà Lương.”



Ngoài người thân, Quan Triều là người duy nhất biết chuyện cô và Lương Phi Phàm đã cưới nhau. Tuy trước đây mối quan hệ của hai người là đồng nghiệp nhưng bây giờ cấp bậc đã thay đổi, Quan Triều lại là người biết trước biết sau, làm chuyện gì cũng rất có quy tắc, cho nên anh phải cung kính gọi cô một tiếng bà Lương, “Có chuyện gì sao?”



Bạch Lộ lúc này không quan tâm đến cách xưng hô, sốt ruột hỏi, “Phi Phàm có ở công ty không?”



“Không có, đêm qua Lương tổng gọi điện thoại bảo tôi chủ trì cuộc họp hôm nay. Nghe giọng anh ấy có vẻ mệt mỏi, tôi tưởng sức khỏe anh ấy không tốt nên hôm nay không đến công ty.”



Bạch Lộ vừa thở phào nhẹ nhõm thì lúc này lại cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ cổ họng, cô lo lắng hỏi, “Anh ấy không đến công ty sao?”



...



“... Tôi biết rồi. Nếu có tin tức của anh ấy, phiền anh lập tức điện thoại cho tôi.”



Cúp điện thoại Quan Triều, cô vội vội vàng vàng điện thoại cho Lương Phi Phàm nhưng máy anh vẫn tắt. Cô căng thẳng đến nỗi khi mọi người đã đến đông đủ chuẩn bị trao giả mà cô vẫn ôm khư khư điện thoại bên người.



Giải cô nhận là giải nhất, đương nhiên sẽ xuất hiện sau cùng. Xem thêm...