Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 152 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Lúc Lương Phi Phàm đến bệnh viện thì Tần Trân Hy đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, mà Bạch Lộ bên ngoài cả người đều là máu, vẻ mặt ngơ ngác ngồi trên ghế dài.



Vẻ mặt cô trắng như giấy, dù cách một đoạn hành lang thì Lương Phi Phàm vẫn có thể nhìn rõ thân thể của cô đang run rẩy, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, xung quanh cô dường như đều trở thành màu xám.



Tim như co lại, Lương Phi Phàm hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhấc chân đi về phía Bạch Lộ.



“…Lương tổng, Lương phu nhân xảy ra chuyện rồi…”



“Là điện thoại của bệnh viện, Tần Trần Hy bà ấy… xảy ra tai nạn.”



“Trước mắt còn chưa có nhân chứng, nhưng… vì có người báo cảnh sát nên phía cảnh sát đã đi vào điều ta, bây giờ còn chưa rõ tình huống, người đang ở trong bệnh viện… Lương tổng, vì trước đó anh bảo tôi điều tra chuyện Bạch Vân nên… 22tôi tra ra được gần đây Tần Trân Hy luôn ở thành phố A, hơn nữa còn gặp mặt riêng với mẹ anh mấy lần.”







Đoạn hành lang dài như cách cả nghìn ngọn núi vạn con sông, mỗi một bước chân Lương Phi Phàm dẫm xuống thì lại gần cô hơn một ít, những âm thanh đó rõ ràng lướt qua bên tai, trong người như có hai luồng sức mạnh không ngừng lôi kéo anh. Nhưng anh chỉ có thể ép xuống, càng đi càng nhanh.



“Bạch Lộ.” Lương Phi Phàm vừa ngồi xuống liền nắm tay cô, âm thanh trầm thấp: “Bạch Lộ, em sao rồi? Là anh đây, anh đến rồi, xin lỗi, anh đến muộn.”



Cả người Bạch Lộ hoảng hốt, tất cả tư duy như trống rỗng, có quá nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức cô không có cách nào bắt được, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh nam trầm thấp, quen thuộc như vậy, nhưng hình như cũng lại rất xa lạ.



“… Bạch Lộ.”



Lương Phi Phàm thấy cô không nói gì, dôi tay nhỏ trong lòng bàn tay mình lại lạnh vô cùng, anh cau mày, cảm thấy đau lòng: “Đừng như thế, anh đã biết rồi, Bạch Lộ, nhìn anh này, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhé?”



Bạch Lộ lúc này mới phản ứng, ánh mắt trống rỗng dần có tiêu cự, khuôn mặt anh tuấn trước mắt cô rất quen thuộc, cô có thể cảm giác được hơi thở đàn ông đó cũng rất quen thuộc. Nhưng… vì sao cô không hề có cảm giác an toàn như trước đây, mà lại thấy khó chịu như vậy?



Trong đầu nhanh chóng lướt qua một hình ảnh, một người phụ nữ dùng lực lôi kéo, đùn đẩy một người một người phụ nữ khác, cuối cùng có người nằm trong một vũng máu… Cô hồi thần, chút sắc máu trên môi cuối cùng cũng biến mất: “Buông ra, buông tôi ra!”



Bạch Lộ dùng lực đẩy Lương Phi Phàm, người đàn ông không phòng bị bị cô đột nhiên đẩy mạnh khiến cả người loạn choạng, phải chống tay lên ghế mới không bị ngã. Lương Phi Phàm ngẩng đầu, mày cau chặt hơn: “Bạch Lộ, em sao vậy? Anh là Lương Phi Phàm.”



Bạch Lộ lùi về sau hai bước, không ngừng lắc đầu, trong giọng nói run rẩy có sự kháng cự: “… Anh, cách xa tôi ra…”
Tất cả mọi chuyện chẳng lẽ chỉ trùng hợp ư?



Không, thế giới này không thể có nhiều chuyện trùng hợp như thế được, dưới cơn hoảng loạn và hoảng sợ đó, trong đầu đều lướt qua lướt lại những hình ảnh này…



Nên, sau khi cô bình tĩnh lại thì có thể đoán được những chuyện cô không biết kia, những người thân quan trọng nhất của cô chắc chắn biết rõ.



Cô đỡ thân thể mình, muốn ngồi dậy, Lương Phi Phàm giúp cô đệm một chiếc gối.



Bạch Lộ nhìn anh, nói từng chữ: “Em biết anh có chuyện gì đó giấu em, có đúng không? Bây giờ còn không định nói cho em?”



Tay rũ xuống của Lương Phi Phàm động đậy, giọng nói vẫn tình tĩnh như cũ, nhưng tựa hồ có toát lên sự vô lực mà không cách nào che giấu: “… Bạch Lộ, giờ em đừng nghĩ nhiều như thế, tất cả rồi sẽ qua đi thôi.”



“Sẽ không qua đi đâu, sao có thể qua đi chứ? Chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, anh biết em nhìn thấy gì không? Em vừa nãy tận mắt nhìn thấy là mẹ…”



“Lương tổng…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, đánh gãy lời sau đó của Bạch lộ, Quan Triều đẩy cửa đi vào, vẻ mặt vội vã: “Lương tổng, mẹ của Lương phu nhân vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ bên ngoài đến…”



“Mẹ tôi xong phẫu thuật rồi sao?”



Cả người Bạch Lộ nhào ra, nắm lấy Lương Phi Phàm, lắc tay anh rồi nói: “Đưa em đi gặp mẹ, nhanh lên!”



“Bạch Lộ, em đừng kích động như thế.”



Lương Phi Phàm vội vàng giữ chặt cô, cảm xúc của cô bây giờ quá dễ xao động. Thực ra lý do cô ngất đi là do động thai, bác sĩ đã nói không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cũng không được cho cô chịu cú sốc nào, nếu không thì đứa bé trong bụng chỉ sợ không giữ được.



“Bây giờ anh đưa em đi, em đừng kích động.” Lương Phi Phàm cau mày, biết không thể giữ cô ở đây, liền quay đầu nói với Quan Triều: “Cậu đi tìm một cái xe lăn tới đây.”



Nhưng Quan Triều không động đậy, do dự một lát mới nói: “… Mẹ của Lương phu nhân… sau khi làm phẫu thuật xong thì không tốt lắm, trước mắt vẫn chưa tỉnh, đang trong icu, tình huống của Lương phu nhân… hình như không thích hợp vào icu. Còn nữa, Lương tổng, bên ngoài có vài cảnh sát.” Quan Triều nhìn Bạch Lộ một cái, dáng vẻ khó xử: “Chắc là đến lấy khẩu cung của Lương phu nhân, chuyện tai nạn đã có người báo cảnh sát, trước mắt phía cảnh sát đã chuẩn bị lập hồ sơ, bây giờ họ đang đợi ở ngoài…”



Lương Phi Phàm không hiểu tại sao những cảnh sát này lại muốn lấy khẩu cung của Bạch Lộ chứ? Xem thêm...