Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 157 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Rất nhiều vấn đề phức tạp chồng chất lên nhau khiến hiện giờ anh giống như một con thú nhồi bông, vô cùng khó chịu, điều duy nhất anh có thể làm chính là im lặng theo dõi mọi chuyện.



Có rất nhiều chuyện, anh không muốn nói, cũng không thể nói, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là anh không muốn cô tổn thương.



Bạch Lộ, anh có thể hiểu tâm trạng của em bây giờ, anh không cần em thông cảm cho anh. Em oán anh cũng được, trách anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng anh không thể buông tay em… Em là vợ của anh, khi chúng ta cùng kí tên ở cục dân chính thì cả đời này em đều là vợ của Lương Phi Phàm…



Cảm thấy tâm trạng cô không ổn, Lương Phi Phàm sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói: “Em không muốn gặp anh thì giờ anh sẽ đi ngay, chờ khi nào tâm trạng em tốt hơn anh sẽ trở lại.”



Bạch Lộ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cô nắm chặt hai tay, trên mặt trắng bệch không có chút máu nào, bờ môi mím chặt. Lương Phi Phàm biết cô đang cố tỏ ra cứng rắn, cũng biết anh có nói nhiều hơn nữa cô cũng không nghe lọt tai, hơn nữa bây giờ anh rất phiền muộn, anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực này truyền lại cho cô…



Anh hít sâu một hơi, giơ chân lên, tới gần cô thêm một bước.



Bạch Lộ bỗng nhiên lùi lại, không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh, cả người đều tản ra sự lạnh lùng xa cách.



Lương Phi Phàm không còn cách nào khác, anh chỉ đành thở dài, giọng nói khàn khàn: “Được, anh đi! Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.”



“Em không muốn nhìn thấy anh! Anh đừng tới đây!” Bạch Lộ cố nói thêm một câu.



“Bạch Lộ, em là vợ của anh, anh hi vọng em nhớ rõ điều này! Em tức giận với anh cũng được, nhưng anh hi vọng em đừng tìm Sở Úy Dạ, cũng đừng tránh né anh…”



Giọng của Lương Phi Phàm vô cùng lạnh lùng, không cho phép cô kháng cự: “Chuyện này anh biết là anh để em chịu ấm ức, anh đồng ý với em, nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cứu mẹ em. Sai lầm đều là do người nhà họ Lương tạo thành, anh biết bây giờ em cũng không muốn thừa nhận mình là người nhà họ Lương, cho nên tội này cứ để anh gánh đi. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đánh mắng anh cũng được, nhưng anh không cho phép em né tránh anh. Còn nữa, trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ cho con của chúng ta, bây giờ nó đang ở trong bụng của em, em lại không khống chế được tâm trạng của mình… anh hi vọng em có thể nghĩ cho con một chút.”



“…” Con của chúng ta? Vậy anh có từng nghĩ cho nó chưa?








Bạch Lộ bị tỉnh dậy vì nóng quá.



Trong phòng, hai mươi bốn giờ đều có nhiệt độ bình thường, nhưng trời vừa tối thì nhiệt độ lại cao hơn không ít, cô nóng toát mồ hôi, lật qua lật lại cũng không ngủ được. Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ tối, quần áo bệnh nhân trên người đã ướt sũng. Bạch Lộ xoay người xuống giường, tìm quanh phòng một lượt, không tìm được đồ để thay, cô lập tức định ra ngoài để tìm y tá đổi một bộ đồ mới, cô muốn đi tắm.



Vừa mở cửa, cô lại phát hiện Quan Triều đứng ở cửa ra vào.



Bạch Lộ nhíu mày: “Anh đứng đây làm gì?”



Sắc mặt Quan Triều hơi mệt mỏi, nhưng trông cũng vẫn bình thường, không đến mức không chịu đựng nổi: “Lương phu nhân, Lương tổng bảo tôi ở đây chăm sóc cô.”



“Tôi không cần anh chăm sóc!” Bạch Lộ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cuối cùng cũng không đành lòng: “Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, anh yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn, không để anh phiền phức đâu.”



“Lương phu nhân, tôi không sao…”



“Đừng gọi tôi là Lương phu nhân, gọi tên tôi!”



“Lương phu nhân…”



“Có phải anh muốn tôi để anh chịu chút giày vò anh mới nghe lời tôi không hả?” Bạch Lộ bực bội cắt ngang lời Quan Triều, nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy anh ta là người vô tội, cô cũng cũng không muốn giận cá chém thớt, vì vậy đành thở dài một hơi, khoát tay nói: “Tùy anh, nhưng hiện giờ tôi muốn đi thay quần áo, anh có thể vào trong phòng, ở đó có phòng khách, bên trong có ghế sô pha, anh vào đó nghỉ ngơi đi.” Xem thêm...