Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 185 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Mắt cô phiếm hồng nhìn về phía Tần Trân Hy, những vấn đề kia vẫn còn dây dưa, cô trước khi rời đi còn muốn biết thật rõ ràng. "Chuyện hai mươi mấy năm trước, nguyên nhân cái chết của ba con đã biết con biết kỳ thật những năm gần đây mẹ vẫn luôn biết phải không?"



Quả nhiên Tần Trân Hy sửng sốt một chút, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc càng thêm khẳng định suy đoán của Bạch Lộ là đúng.



Ngược lại, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, chí ít chuyện kia đối với mẹ cô mà nói không tính là đả kích lớn. Cô nói tiếp: "Trước kia con vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, vì cái gì mà sau khi ba qua đời mẹ cứ đơn giản an táng cho ba như vậy, những năm gần đây dường như không có bạn bè thân thích tới lễ bái ba. Nhưng mấy ngày nay con rốt cuộc cũng hiểu được... Mẹ, bởi vì nguyên nhân cái chết của ba không đơn giản, phải không?"



"Là ai nói cho con những chuyện này?"



Mắt Tần Trân Hy hơi nhấp nháy, từ trước đến nay tính tình bà vốn trầm tĩnh, hiện giờ bà vẫn duy trì được chút tỉnh táo, cũng một phần vì thân thể suy nhược nên giọng nghe giống như che giấu cảm xúc: "Phi Phàm nói cho con? Nó đang điều tra nguyên nhân cái chết của cha con? Hay là Lý Đường Lâm?"



"Không phải, là Phi Phàm nói cho con biết."



Bạch Lộ cũng không định giấu giếm, nói rõ ràng: "Mẹ, chuyện tình của Lý Đường Lâm và ba con cũng biết, kỳ thật chuyện mẹ vẫn luôn muốn giấu hiện tại con cũng biết. Thế nhưng có một chuyện con vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nhiều năm qua đi như vậy mẹ không kêu than một tiếng? Ba chết không phải rất oan sao? Còn có... Lúc trước con giới thiệu Phi Phàm với mẹ, vì sao mẹ lại không có chút ngoài ý muốn nào? Vì sao mẹ không ngăn cản con? Mẹ không biết cái chết của ba năm đó đều bởi vì công trình mà Diệp Thị cùng Lương Thị hợp tác hay sao?"



"Con... con nói cái gì?"



Tần Trân Hy bỗng nhiên nắm lấy tay Bạch Lộ, gương mặt của bà lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Năm đó... là Diệp Thị? Lương Thị?"



Bạch Lộ sững sờ: "Mẹ... mẹ không biết?"
Bạch Lộ nghĩ, cô cũng không có nhiều quần áo, cô cũng không cần cầu kỳ.



Đi theo Buck tới sân bay, cô ngồi bên trong phòng chờ, Buck tự mình đi làm giúp cô thủ tục, hỏi cô: "Có đói bụng không? Đồ trên máy bay sợ em ăn không quen, nếu như bây giờ đói bụng anh dẫn em đi ăn một chút."



Dạ dày cô cứng ngắc giống như chất đầy đá tảng, cô cảm thấy ăn gì cũng không vào, lắc đầu: "Không đói."



Buck gật đầu, đem vé máy bay đưa cho cô, ngồi ở một bên lấy PSP chuyên chú chơi.



Bạch Lộ nhìn thoáng qua, đối với trò chơi cô không rành nhưng thấy Buck chơi rất chăm chú, cô có chút im lặng, nghĩ tới lần trước đi lĩnh thưởng, một mình anh ngồi chỗ dành cho khách quý cũng cầm PSP chơi hăng say, khí chất người đàn ông này thanh lãnh xa lánh nhưng thật sự lại có chút tùy tiện, không phải dễ dàng để người khác tiếp cận nhưng khi quen rồi lại có cảm giác cũng không phải quá khó.



Nói tóm lại, chính là để cho người ta đoán không ra được con người mình.



Vật tụ họp theo loài, Lương Phi Phàm không phải cũng là người như vậy sao?



Lương Phi Phàm, ba chữ trôi qua trong đầu cô khiến Bạch Lộ vô thức bóp chặt vé máy bay trong tay. Cô muốn đi, thật sự phải đi, đi nước Anh, đi học ở SGA một năm rưỡu. Mặc dù trước đó cô luôn mồm nói với anh... để em đi, để em được thở một chút, nhưng thật ra cứ đi như vậy cô lại có chút không buông được.



Mà anh không đến tiễn mình... Bạch Lộ biết, không phải anh không muốn đến, chỉ là anh nghĩ cho cô...