Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 197 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Anh biết, ban đầu người để cho anh rời khỏi thành phố A chính là Lương Phi Phàm, thế lực của hắn ta ở thành phố A quá lớn, mình không phải là đối thủ.



Trăn trở du đãng qua nhiều quốc gia như vậy, cuối cùng đến nước Anh anh lại có thể gặp được Bạch Lộ.



Đây là ý trời sao?



Đáy mắt Hướng Long Cẩm thoảng hiện lên vẻ kích động, mặc dù còn chưa biết tại sao cô lại ở Oxford nhưng có thể một lần nữa gặp được cô anh sẽ không buông tay như vậy.



“Vâng, cảm ơn thầy, buổi chiều nhất định em đến đúng giờ…” Bạch Lộ xin phép nghỉ, cúp điện, vừa quay người liền nhìn thấy Hướng Long Cẩm nhìn cô đầy nóng bỏng, sâu trong đáy mắt kia đều là ánh sáng lấp lánh mãnh liệt.



Đôi mi thanh tú của cô chớp một cái, trong lòng thoáng qua một tia khác thường.



Thật ra thì hai người bọn họ dù sao cũng yêu nhau nhiều năm như vậy, đối với nhau vẫn là rất hiểu, thậm chí còn đã nhắc tới chuyện cưới hỏi, nếu như không phải sau đó xuất hiện một Lương Tĩnh Tiêu thì bọn họ bây giờ…



Bạch Lộ hít sâu một hơi cắt đứt những niệm tưởng kia của mình, chỉ hơn nửa năm, bây giờ quay đầu nhịn lại cảm giác như là chuyện của thế kỷ trước vậy.



Cô cất điện thoại, ngồi đối diện với Hướng Long Cẩm.



Hai người im lặng một lúc lâu, rồi Hướng Long Cẩm mở miệng trước: “Lộ Lộ, sao em lại ở đây?”



“Đi học.” Bạch Lộ cười nhạt, lễ phép, dịu dàng nhưng cũng lộ ra mấy phần hời hợt: “Em ở SGA này học thêm, còn anh thì sao?”



Hướng Long Cẩm sửng sốt một chút, có phần bất ngờ: “SGA?”



Làm kiến trúc không ai không biết SGA, lúc Hướng Long Cẩm cùng Bạch Lộ còn yêu thương cũng biết trường này rất đặc biệt, người có thể vào học khi ra ngoài cũng chắc chắn thành danh lớn.



Không nghĩ cô ấy đã tới được đây.




“Nói gì cũng được.” Cô dường như nghe được tiếng anh kéo ghế, lập tức cô nín thở, rất muốn nghe nhất cử nhất động của anh bên kia. Cô nắm điện thoại thật chặt, quả nhiên rất nhanh liền nghe được âm thanh anh ngồi xuống, sau đó lại nghe được tiếng bật lửa ‘tách’ một cái.



Cô nói theo bản năng: “Anh đang hút thuốc lá sao? Bớt hút một chút.”







Người đàn ông ngồi phía sau bàn giám đốc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay cầm chiếc bật lửa, ngọn lửa đã đốt lên, nghe được giọng phụ nữ kia động tác của anh liền ngừng lại, cuối cùng vẫn đốt, hít một hơi, ngước cổ nhè nhẹ thở ra một làn khói mù: “Ừ, anh sẽ hút ít đi một chút. Thật ra anh đã bỏ rồi, nhưng bỏ chưa được.”



“Tại sao lại chưa được? Trên thế giới này không có cái gì là không bỏ được, chẳng qua là anh có muốn hay không.”



“Có!” Lương phi phàm lại thở ra một làn khói, giọng trầm thấp, nói từng câu từng chữ: “Đối với anh mà nói em là điều anh không thể bỏ được, là anh không vượt qua nổi, giống như bị nghiện vậy. Bạch Lộ, bây giờ em trả lời anh, em có thể bỏ anh sao?”



Anh rất muốn biết câu trả lời của cô.



Có lẽ chuyện tiếp theo anh phải làm thì cô không cách nào chấp nhận nổi. Lương Phi Phàm lần này thật sự không còn chắc chắn cô có còn giống như trước hay không, sẽ dùng sự cảm thông đầy lòng của mình để suy xét. Anh càng không biết phải mở miệng thế nào, huống chi chuyện này ít nhiều vẫn có quan hệ với cha của cô.



Cho nên, bây giờ anh chỉ có thể ôm niệm tưởng như vậy… Cho anh một chút thời gian, em chỉ cần không bỏ anh, cuối cùng anh vẫn dắt tay em đi tới cuối cuộc đời.



Bạch Lộ cầm điện thoại, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ một chút. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhau, nhưng giờ phút này nghe được đối phương bày tỏ trực tiếp vẫn không nhịn được mà tim đập nhanh hơn.



Cô không lên tiếng, Lương Phi Phàm liền tuy hỏi: “Bạch Lộ, anh rất muốn biết đáp án, em nói cho anh, để trong lòng anh bớt một vấn đề, có phải anh ở trong lòng em đã không còn đáng giá một đồng?”



Không đáng giá một đồng?



Bạch Lộ theo bản năng mở miệng: “Ai nói anh ở trong lòng em có thể so sánh với kim tiền?”