Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 64 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Trái tim Bạch Lộ run lên, cô cắn chặt môi theo phản xạ, ánh mắt né tránh: "... Không phải, vừa nãy tôi muốn đi nộp hồ sơ, có rất nhiều người ở đó, tôi không tiện nghe điện thoại."



"Là không tiện nghe hay là không muốn nghe?"



Bạch Lộ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt khi sáng khí tối của Lương Phi Phàm có mang theo ánh nhìn dồn ép, giọng nói chất vấn của anh khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.



Thực ra tại sao anh lại dồn ép chất vấn cô như vậy?



Còn nữa, tại sao anh nhất định phải dẫn cô tới phòng làm việc của anh?



Thực ra cô cũng chỉ từng làm thư ký của anh mà thôi, chỉ là thư kí của anh mà thôi, không phải sao?



"... Lương tổng, tôi chỉ là một người từng làm thư ký cho anh, lúc này tôi còn không phải là nhân viên chính thức của EC, vì thế tôi cho rằng tôi và Lương tổng nên giữ khoảng cách thì hơn, nếu không sẽ giống như những gì giám đốc Lí nói... tôi không muốn như vậy."



"Không muốn thế nào?"



Cơ thể cao lớn của Lương Phi Phàm hơi cong người về phía cô, giọng nói rất dịu dàng, nhưng nghe tới tai Bạch Lộ thì lại mang ít nhiều uy hiếp.



Bạch Lộ muốn lùi lại sau theo bản năng nhưng sau lưng cô là mép sofa. Cô không thể lùi lại, còn người đàn ông trước mắt đôi mắt đen nhánh giống như có muôn ngàn vì sao đang lấp lánh, chói lóa khiến cô không tài nào mở mắt ra được, chỉ có thể lựa chọn né tránh, "... Lương tổng, trong lòng anh rất rõ tôi đang nói gì, mong anh đừng lại gần nữa."



Lời nói bao hàm hai ý nghĩa.



Đừng lại gần nữa, là không được lại gần cô hoặc là không được lại gần trái tim cô?



"Nếu như tôi nhất định muốn lại gần thì sao?" Bàn tay bất ngờ chống xuống hai bên người cô, cơ thể cao lớn đè xuống, tiếng nói vẫn bay bổng trên không, bóng người anh giống như ma mị chỉ trong chớp nhoáng đã chặn mọi đường đi của cô: "Cuộc điện thoại đó em không muốn nghe có thể lựa chọn tắt máy, nhưng có một số việc, có phải em cho rằng mình không muốn nghĩ là có thể coi như không có gì xảy ra cả?"



Vì cô anh đã làm âm thầm làm rất nhiều việc, những điều này anh biết rất rõ. Thực ra những hành vi lỗ mãng như vậy không thích hợp với người trưởng thành như anh. Nhưng anh vẫn cứ làm, khi đối mặt với những chuyện của cô, anh thường không thể khống chế được bản thân.



Để Buck có thể giúp cô, anh đã tặng đi bức tranh mình đã đấu giá được với mức giá cao ngất.


Có lẽ khi cô say rượu nhào vào lòng anh dâng hiến nụ hôn thuần khiết, anh đã bắt đầu... mơ hồ.



Có lẽ khi anh thường bất giác muốn biết những suy nghĩ của cô, anh có lẽ đã... phát hiện ra sự khác biệt của bản thân.



Lại có lẽ, khi anh biết được việc xảy ra hai tháng trước, trái tim vốn dĩ có chút bất định của anh giống như bất ngờ tìm được điểm dừng.



Người đàn ông bá đạo từ trong xương máu như Lương Phi Phàm, bất luận là sự nghiệp hay tình cảm, chỉ cần xác định là thứ mình cần anh nhất định sẽ không cho phép đối phương được chùn bước.



Hôn, đường như không thể vãn hồi.



Bạch Lộ chỉ cảm thấy mình thở cũng khó khăn, không biết từ khi nào người mình đã nằm xuống sofa, sofa bằng da mềm mai không hề khiến cô khó chịu, người đàn ông này đang đè trên người cô nhưng lại khiến toàn thân cô bắt đầu nóng bừng.



Lương Phi Phàm dường như đã không cam tâm chỉ hôn môi cô.



Nói cũng lạ, anh luôn cảm thấy người cô rất thơm, có thể hấp dẫn anh muốn tiến sâu hơn nữa, muốn chiếm hữu...



Lưỡi anh nhẹ nhàng liếm nhẹ trên khóe môi cô, ngón tay đã bắt đầu kéo vạt áo sơ mi của cô, từ từ lướt nhẹ trên da cô, lòng bàn tay ấm nóng giống như bàn ủi, mọi nơi đi qua đều khiến da cô như muốn bốc cháy.



Gương mặt vốn trắng ngần của Bạch Lộ lúc này cũng ửng hồng giống như một trái táo đã chín, ánh mắt Lương Phi Phàm trở nên sâu thẳm, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn tinh tường đó lúc này đang ánh lên ánh sáng dục vọng, anh nhìn người con gái dưới người mình, đôi mắt khẽ nheo lại, người con gái đã bị anh hôn khiến cho hơi thở trở nên hỗn loạn, mái tóc dài đen nhánh bung ra khi giãy giụa xõa trên nền sofa màu đen càng trở nên quyến rũ tâm trí sắp sửa mất đi...



Anh vốn dĩ có thể kiểm soát một cách dễ dàng dục vọng, lúc này nhìn người con gái dưới người mình, trái tim trở nên rối loạn.



Lương Phi Phàm hít một hơi thật sâu, anh không đi tiếp tục kiềm chế, giật bung áo cô ra, những chiếc cúc áo bị anh giật mạnh, lập tức rơi tung tóe trên sàn nhà.



Âm thanh cúc áo rơi trên sàn nhà rất nhẹ nhưng lập tức khiến Bạch Lộ tâm trí đang trở nên mê loạn tìm lại được một chút lí trí.



Nội y trước ngực đã bị đẩy lên cao, cô cúi đầu thì thấy một tay Lương Phi Phàm đã nắm lấy một bên, cô hốt hoảng kêu lên: "... A! Đừng như vậy... Lương…”



Cô còn chưa nói hết lời, hơi thở trên môi lại một lần nữa bị anh cướp đoạt. Xem thêm...