Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 76 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Quan điểm của Lương Vô Minh không hề cực đoan như Lương Kiếm Nam.



Ông ấy là một người lính, quan niệm đạo đức mới là điều quan trọng nhất đối với ông ấy. Khi một người đàn ông đã làm cho một cô gái mang thai, thì việc quan trọng nhất trước mắt chính là – chịu trách nhiệm!



Lương Vô Minh nhướn đôi lông mày hơi bạc trắng lên và nhìn về phía đứa cháu trai đang ngồi yên trên ghế sofa, không nói một lời nào. “Phàm à, nội muốn nghe suy nghĩ của con.”



Lương Phi Phàm từ nhỏ đến lớn luôn là một người rất quyết đoán, làm việc gì cũng đều rất chín chắn và điềm tĩnh. Mặc dù anh có địa vị cao nhưng chưa bao giờ làm càng. Tất cả những người hiểu anh đều biết rõ, đối với Lương Phi Phàm mà nói, phụ nữ không bao giờ quan trọng bằng sự nghiệp!



Do đó, bây giờ anh đã làm cho một cô thư ký mang thai, và đã che giấu rất tốt. Lương Vô Minh nghĩ rằng, suy nghĩ của anh mới là điều mà ông ấy muốn biết nhất.



“Ông ơi, chuyện này là sơ suất của con, nhưng Bạch Lộ không phải là kiểu phụ nữ mà bố đã nói.”



Lương Phi Phàm nói súc tích và cô đọng, dường như anh không có ý định giải thích gì thêm, nhưng anh cũng không muốn bố mình phủ định Bạch Lộ một cách cực đoan như vậy.



“Không phải là kiểu phụ nữ đó?” Lương Kiếm Nam vừa nghe thấy con trai vẫn bảo vệ cho Bạch Lộ, ông ta càng tức giận hơn. “Vậy con nói thử xem, cô ta là loại phụ nữ nào?”



“Bố à.” Cơ thể cao lớn của Lương Phi Phàm từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh ta vẫn điềm tĩnh, giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều đầy khí thế, không thể phản bác lại được. “Thời gian Bạch Lộ ở bên cạnh con tuy không dài, nhưng con biết rõ cô ấy là loại phụ nữ nào. Bố nghĩ rằng mang thai là việc mà cô ấy muốn gài bẫy con thì có thể gài bẫy được con à? Chẳng lẽ ở trong lòng bố, con trai của bố là một người dễ bị sắc đẹp mê hoặc đến vậy à?”



Lương Kiếm Nam không ngờ rằng bây giờ con trai mình lại vì hạng phụ nữ đó mà chiếu tướng mình, nên càng tức giận đến phồng mang trợn mắt. “Con nói vậy là ý gì? Con đang muốn nói với mọi người, con..., con thích người phụ nữ đó?”



“Cô ấy thực sự không làm cho con ghét.” Lương Phi Phàm cong cong đôi môi mỏng của mình theo thói quen, rồi nhìn vào vẻ mặt như thấy ma của Lương Kiếm Nam khi nghe thấy câu nói vừa rồi, anh lại càng bình thản hơn. “Ông ơi, bố ơi, nếu mọi người gọi con đến là để xác nhận chuyện này, vậy bây giờ con có thể nói với mọi người một cách rất rõ rằng, đứa bé trong bụng Bạch Lộ là của con. Còn về những việc khác, bây giờ con chưa thể nói gì với mọi người, nhưng hãy cho con ba ngày, con sẽ cho mọi người một câu trả lời.”



“Trả lời? Trả lời gì?” Lương Kiếm Nam giận đến nỗi muốn nhồi máu cơ tim. “Phàm à, con đừng nói với bố là con sẽ chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó. Việc này không có gì để trả lời cả. Bây giờ Diệp Lân đã quay về rồi, ba cũng đã nói chuyện với nhà họ Diệp, tháng sau sẽ chuẩn bị cho hai đứa đính hôn trước, vậy mà con lại gây ra chuyện này, con đem cái sỉ diện của ông già này để đi đâu?”



“Gì mà không chịu trách nhiệm?” Lương Vô Minh hoàn toàn không đồng ý, cây gậy trong tay gõ thật mạnh xuống đất. “Người làm bố như con đang dạy dỗ con trai mình kiểu gì vậy hả? Khi con còn nhỏ, bố đã dạy con như vậy à? Làm cho người ta mang giống của nhà họ Lương chúng ta, vậy mà không cho người nhà họ Lương chịu trách nhiệm? Con làm như vậy mới là đem sỉ diện của ông già này để đi đâu thì có!”




Thật sự, thích sao?



Bạch Lộ bước xuống khỏi xe mình, đưa tay ra để đóng cửa xe, khi nhìn lên thì thấy một đôi chân dài mảnh khảnh đập vào mắt mình.



Ống quần vest màu xám nhạt cũng thẳng đứng, cô từ di chuyển tầm mắt lên trên theo màu xám nhạt đó, cuối cùng là một khuôn mặt đẹp trai đang cười mà như không cười, kèm theo một chút xấu xa xuất hiện trước mắt.



Hớ! Cô còn chưa đi tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn đã tự tìm đến tận cửa à?



Bạch Lộ siết chặt cái chìa khóa trong tay, lạnh lùng trừng mắt nhìn vào Sở Úy Dạ. “Anh Sở, anh đến để tự thú đó hả?”



“Cô Bạch à, cô đổi nghề làm cảnh sát từ khi nào vậy?” Sở Úy Dạ cong đôi môi mỏng gợi cảm lên và cười, hai tay chắp sau lưng, cả người trông như một bức tường thịt, chặn trước mặt Bạch Lộ, bộ dạng trông lười biếng nhưng lại có một sức đàn áp mạnh mẽ. “Có điều, nếu cô Bạch làm cảnh sát thật, Sở tôi sẽ rất sẵn lòng đến đồn cảnh sát thường xuyên để hỗ trợ cô điều tra.”



Hắn đang lợi dụng mình bằng lời nói, đương nhiên Bạch Lộ cảm nhận được điều đó.



Chẳng qua chỉ là một tên trộm, dù đó là tổng tài của một công ty lớn đã lên sàn chứng khoán thì sao? Đã dùng cách trộm gà đổi chó để lấy cắp thiết kế của người khác, bây giờ lại còn thản nhiên như không, còn dùng nụ cười tùy tiện này với mình nữa chứ...



Bạch Lộ chỉ cảm thấy một cơn giận dữ ập lên đến não, rồi hỏi to: “Sở Úy Dạ, anh thật bỉ ổi đê tiện! Tại sao anh lại hãm hại tôi?”



“Hãm hại?” Sở Úy Dạ nhướn mày với vẻ uể oải. “Tại sao tôi phải hãm hại cô?”



“Anh còn không thừa nhận?” Bạch Lộ thực sự muốn chỉ thẳng vào mũi hắn và mắng hắn là một tên khốn. “Có cần tôi kể lại sự việc một cách rõ ràng từ đầu đến cuối cho anh nghe không? Sở Úy Dạ, Viễn Đông của anh cũng chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi à? Anh chỉ biết đánh cắp bản vẽ thiết kế của người khác để đạt được mục đích của mình. Anh dùng cách này để thắng EC, thắng Lương Phi Phàm. Hừ! Anh làm vậy mà muốn tôi tôn trọng anh?”



Đối với lời mắng chửi của cô, Sở Úy Dạ không giận mà còn cười, giọng điệu thư thái. “Lương tổng của cô chẳng phải luôn bảo vệ cô hay sao? Tại sao lần này lại không tin cô nữa rồi?” Xem thêm...