Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 95 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Lương Tĩnh Tiêu nghe vậy cũng không ý tứ gì nữa, giật lấy điện thoại di động, đôi môi đỏ mọng dần nhếch lên một độ cong nhất định.



Quả nhiên, vô cùng giống nhau!



Nếu giờ đang giống 80%, nếu "gia công" một chút, nữ chính của đoạn băng này, chẳng phải chính là Bạch Lộ sao?



"Lập tức cho người đi làm".



Ném điện thoại cho gã côn đồ: "Giá cá thế nào tùy anh báo, nhưng tôi phải nói rõ cho anh biết, lần trước anh đã đòi hỏi quá đáng rồi, đừng nghĩ là tôi ngu thật. Lần này nếu lại xảy ra sơ sót gì, thì tôi sẽ không để anh yên đâu!".



"Lương tiểu thư yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không có sai lầm".



"Xuống xe!".



"Cô Lương, tiền...Khà khà, dạo này tôi hơi kẹt".



Lương Tĩnh Tiêu chán ghét liếc nhìn người đàn ông: "Ngày mai giao hàng cho tôi, tiền sẽ không thiếu anh một xu".



Người đang canh chừng bên cạnh xe đẩy gã côn đồ ra, rồi ngồi luôn lên xe.



Xe chậm rãi khởi động, hai tay Lương Tĩnh Tiêu đặt lên bụng mình, sức lực vừa phải, xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ.



Sắc trời đã tối hẳn, chiếc xe màu đen lao trên đường cái, Lương Tĩnh Tiêu quay mặt sang, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, miệng nở nụ cười cay nghiệt.



- - Bạch Lộ, cô đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì hãy trách cô không biết điều, dám mơ tưởng gả vào nhà họ Lương chúng tôi.



Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!



Bạch Lộ cảm thấy từ sau lần "ngoài ý muốn" với Lương Phi Phàm, ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn khác trước.



Mặc dù đây chỉ là suy nghĩ của bản thân cô, nhưng cô thừa nhận tâm lý mình chẳng khác gì rùa rụt đầu, không dám đối diện với người đàn ông đó nữa.



Hễ nhìn thấy anh ở công ty, cô sẽ lập tức đi đường vòng, thực sự là cô không thể đối mặt với anh, dù nhìn thấy người đàn ông quần áo chỉnh tề, nhưng trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ suồng sã lả lơi hôm ở nhà mình.



Chẳng mấy mà đã đến bữa trưa, Quan Triều gọi thẳng vào điện thoại để bàn của Bạch Lộ.



"Cô Bạch, Lương tổng nói điện thoại cô tắt máy, nên bảo tôi báo cho cô biết, cô lên một chuyến xem, hình như anh ấy có việc cần tìm cô".



Bạch Lộ nhìn điện thoại trong tay, cô cố ý tắt máy.



"...Có nói là việc gì không?".



"Cái này thì tôi không rõ".




Hôm nay Tần Tử Văn cũng bị công việc quấn chân, nên cũng đi ăn muộn.



Hai cô gái đã mấy ngày không gặp nhau, Tần Tử Văn cứ hỏi vụ bán đấu giá, Bạch Lộ qua loa mấy câu cho xong.



Hai người mua cơm xong, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Tần Tử Văn thấy xung quanh vắng lặng, lại ghé sát vào Bạch Lộ, khẽ hỏi: "...Này, cậu nói thật với mình đi, cậu với Lương tổng, có phải...Ấy?".



Bạch Lộ vừa mới ăn một miếng cơm, nghe Tần Tử Văn nhắc đến hai chữ "Lương tổng", cô giật thót, rồi ho sặc sụa.



"...Trời, không có khoa trương như vậy chứ".



Tần Tử Văn vội đưa cốc nước chanh bên cạnh để Bạch Lộ uống cho xuôi, nhưng vẫn không quên tranh thủ moi tin: "Không phải cậu hơi lộ liễu chứ? Vừa nhắc đến Lương tổng đã hồi hộp thế này, dù cậu bảo giữa hai người không có gian tình, mình cũng không tin! Thành thật khai báo đi, chị em với nhau giấu diếm làm gì, đàn ông cực phẩm như vậy, có phải cậu câu được rồi không?".



"...Ai, ai bảo cậu thế?".



Khó khăn lắm Bạch Lộ mới hít thở bình thường được, đang định nhận cốc nước chanh từ tay Tần Tử Văn, nhưng nhìn thấy màu vàng óng, lại nhớ ra mình đang mang thai, uống những thứ có phẩm màu không tốt, tay đưa ra lại rụt về.



Tần Tử Văn liếc mắt nhìn cô: "Cả công ty đang đồn ầm lên kia kìa".



"...Ừ, khụ, cậu đừng nghe người ta nói linh tinh, không có đâu". Bạch Lộ mở to mắt nói dối.



"Thật à?". Tần Tử Văn nháy nháy mắt, hiển nhiên là không tin: "Cậu chắc không?".



Bạch Lộ vừa nghe giọng điệu mập mờ này của bạn, thì càng suy sụp nhuệ khí, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Mình chắc chắn chắc chắn và chắc chắn!".



"...Bạch Lộ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến!".



Tần Tử Văn bỗng chỉ về phía cửa nhà ăn nhan viên, nhìn bóng người cao ráo đang đi thẳng về phía các cô, đôi mắt quyến rũ vẫn luôn dừng lại ở...



Rõ ràng là dừng lại trên người Bạch Lộ á!



Con bé chết toi này, còn dám nói giữa hai người họ không có gian tình! Có ma nó tin!



"Lương tổng chắc đến tìm cậu nhỉ?". Tần Tử Văn nhìn Lương Phi Phàm càng ngày càng gần, xấu xa huých huých Bạch Lộ: "Xem cậu đi, cứ như là làm việc xấu không bằng, vậy mà dám nói không có gì, thật đáng ghét! Nhưng hôm nay tạm tha cho cậu, sau này sẽ từ từ chỉnh cậu! Thôi nhé, mình lượn đây".



"...Tử Văn".



Bạch Lộ gọi một tiếng, Tần Tử Văn cực kì biết điều, đúng lúc Lương Phi Phàm đi đến bàn bọn họ, chân đã phóng vèo đi.



Bạch Lộ cảm thấy sống lưng cứng đờ, cảm giác như có gai đâm sau lưng, khiến cô đứng ngồi không yên.



Lương Phi Phàm...Anh ấy tới đây làm gì? Xem thêm...