Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử

Chương 7 : Ngạo Thiên Dao Động

Ngày đăng: 04:08 19/04/20


Wind hốt hoảng trong lòng lúc này cô đã không còn đường thoát, đành đứng yên tại chỗ nhắm chặt mắt, hai tay đưa lên che lại gương mặt xinh đẹp của mình.



Chí ít khi bị đánh dung nhan kiều diễm của cô, cũng không để lại sẹo.



"......"



Vài giây trôi qua Wind không thấy động tỉnh gì, sự đau đớn cô chuẩn bị tâm lý để đón lấy không hề tới.



Cô từ từ hé mở mắt muốn xem tình hình ra sao.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô kinh ngạc, cặp mắt sáng ngời mở thật to.



Lúc này Ngạo Thiên đã không còn vẻ mặt lãnh đạm của vừa rồi, anh cau mày bàn tay cường tráng giữ chặt cánh tay dơ bẩn của gã đàn ông đang giơ lên trước mặt, không cho hắn làm tổn thương cô.



Tên đàn ông bị Ngạo Thiên nắm chặt cổ tay khiến hắn đau đớn, hắn trợn mắt nhìn Ngạo Thiên trong lòng không ngờ Ngạo Thiên bề ngòai nhìn lịch lãm như vậy, nhưng sức mạnh thật kinh người.



Hắn dằn xuống cơn đau đớn trong lòng, nghiến răng ken két phun ra từng chữ một.



- Không phải chuyện của mày, khôn hồn thì đừng xen vào!



Ngạo Thiên nghe hắn buông ra lời hâm dọa, gương mặt tuấn lãnh không hề biến sắc, anh trầm tĩnh một cách lạ thường trước tình huống đơn thân độc mã.



Wind hơi bất ngờ với hành động của Ngạo Thiên, hắn cũng biết giúp người hay sao?



Đột nhiên đôi môi mỏng của Ngạo Thiên nhếch lên thành nụ cười khiêu khích, anh nhìn tên đàn ông kia cất giọng ngông cuồng.



- Tôi muốn xen vào, vậy các người định dùng cách gì để ngăn cản tôi?




Ngạo Thiên nhìn thấy Wind mất đi tri giác trong lòng anh, gương mặt trắng bệt trán lấm tấm mồ hôi anh liền bế cô lên bước nhanh đến phòng 5612 của mình.



Ngạo Thiên vừa bước đến cửa phòng, một tay ôm chặt Wind, tay còn lại đưa ra dùng dấu vân tay của mình ấn vào bàn phím ổ khoá để mở cửa.



"Tích"



Tích một tiếng cánh cửa phòng hé mở ra, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm giác nao núng đến như vậy.



Ngạo Thiên với tâm trạng bồn chồn, dùng chân đá một cái, cánh cửa phòng mở bung ra, anh vội vàng bước nhanh vào trong.



Vừa bước vào cửa, tất cả đèn trong phòng lập tức được bật lên, khiến một căn phòng tối ôm như mực đột nhiên tỏa sáng.



Ngạo Thiên hơi nheo mắt vì chưa thích nghi được với ánh sáng, nhưng anh không hề bận tâm, điều anh lo lắng chính là cô gái vì anh nên mới bị thương.



Ngạo Thiên sải bước về phía phòng ngủ của mình, vừa đi ánh mắt khó hiểu vừa nhìn xuống cô gái nhỏ đang nằm yên trong lòng.



Vì sao cô lại cứu tôi?



Trong lòng còn đang thắc mắc, Ngạo Thiên chợt nhìn thấy trước ngực Wind lúc này cài một cây kim cài áo, anh sợ nó sẽ khiến cô khó chịu liền cẩn thận tháo cây kim cài áo xuống, đặt trên cái bàn bên cạnh giường lớn.



Ngạo Thiên thật chu đáo vì lưng Wind bị thương, nên anh nhẹ nhàng đặt cô nằm sắp xuống giường, lúc này được phủ bởi tấm ra trải giường màu trắng.



Ngạo Thiên đứng bất động ánh mắt mông lung nhìn bức tranh kiêu diễm trước mắt.



Lúc này Wind nhìn thật xinh đẹp thân hình tuyệt mỹ được che bởi cái váy màu kem bó sát vào người để lộ ra đường cong quyến rũ, phối hợp với mái tóc màu tím óng ánh dưới ánh đèn LED màu trắng, cùng với vết máu màu đỏ sẫm lan ra từ miệng vết thương trên lưng cô tạo thành một đóa hoa bỉ ngạn thật mê ly, nhìn vào vừa cảm giác xót xa vừa cảm giác quyến luyến, khiến ánh mắt lạnh lùng phẳng lặng của Ngạo Thiên chợt loé lên một cơn sóng dập dìu.