Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1009 :

Ngày đăng: 16:33 30/04/20


Cung Vũ Trạch mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là tầng đệm lót, sau đó, một chiếc hộp bạch kim hình vuông hiện ra, hắn lại cẩn thận mở nó, bên trong lại xuất hiện một chiếc hộp nhỉ làm từ vàng sợi cao cấp, đáy mắt hắn xẹt qua ý cười, đưa tay mở ra.



Chỉ thấy dưới ánh đèn tỏa sáng, một chiếc nhẫn kim cương an tĩnh nằm trong chiếc hộp, những cánh hoa mân côi làm từ bạch kim ôm lấy viên kim cương cao cấp tinh khiết hiếm có. Dưới ánh đèn, viên kim cương như tỏa ra ánh sáng bảy màu chói lóa trong chớp mắt, đẹp đến rung động lòng người, tràn đầy ý nghĩa của sự vĩnh hằng.



"Tiểu Kha, có đẹp không? Chúng ta cùng cho cô ấy một sự bất ngờ ở sườn núi ngày mai nhé." Cung Vũ Trạch sớm đã chuẩn bị ổn cả rồi, hắn không thích những thứ quá mức xa hoa, hắn chỉ thích dùng cách của chính mình đem tặng tình yêu này cho Quý An Ninh.



"Đây là thiết kế của mẹ tao đấy, độc nhất vô nhị trên thế gian, nó nói lên vị trí của cô ấy trong tim tao, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được." Cung Vũ Trạch cầm lấy chiếc nhẫn, lẩm bẩm nói xong lại cười lên, cực kỳ mong chờ ngày mai. Nhà họ Lam, Lam Oánh nằm trên giường, nghĩ tới ngày mai vậy mà lại đúng hai ngày nghỉ, cô ta lại gọi điện cho Lương Xuân Hoa, bảo bà ta không cần tới tập đoàn Quý thị, đợi đến thứ hai, sau khi cô xác định được Quý An Ninh ở công ty sẽ để bà ta ra mặt, cô không muốn lãng phí cơ hội này, muốn làm ầm một trận thật lớn.



Âu Dương Mộng Duyệt về nhà, dì Hà đã đau lòng không thôi. Âu Dương Mộng Duyệt nói hôm nay ăn cơm ở ngoài với đồng nghiệp, trên đường đã làm lỡ, cô không dám gọi nói cho dì Hà, dưới tay Quý Thiên Tứ cô đang làm việc một cách hành xác.



Hai ngày nghỉ thực sự là ngày nghỉ khiến người ta vui mừng không thôi, sáng sớm, Cung Vũ Trạch lái một chiếc xe việt dã, Tiểu Kha đã ngồi sẵn ở ghế sau, mà Cung Vũ Trạch cũng không đem theo vệ si và đầu bệp, bởi vì hôm nay, hắn chỉ muốn được leo núi cùng với cô ấy mà thôi.



Hôm nay Quý An Ninh ăn mặc cũng rất nhẹ nhàng, đầu đội mũ che nắng, gương mặt lộ ra vài nét thiếu nữ thanh thuần.



"Một lát nữa chúng ta sẽ tới siêu thị mua đồ ăn vặt, buổi trưa sẽ làm một bữa trưa đơn giản trên núi, thế nào?" Cung Vũ Trạch hỏi cô.



"Được chứ! Em rất thích ăn ở ngoài trời." Quý An Ninh thật sự thích vô cùng, hơn nữa, cô cũng cảm thấy Cung Vũ Trạch không mang theo vệ sĩ và đầu bếp, cô sẽ thả lòng hơn chút.




Tiểu Kha được huấn luyện mà thành, nó lập tức dùng răng khẽ cắn lấy chiếc túi nhỏ kia, sau đó xoay người nhìn về hướng Quý An Ninh đang đứng, nó liền ngậm như vậy chạy tới chỗ cô.



Lúc này Quý An Ninh đang ở giữa đám hoa rực rỡ, thưởng thức hương hoa, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Kha chạy qua đây, cô cười gọi nó: "Tiểu Kha..."



Đợi lúc Tiểu Kha chạy lại gần, Quý An Ninh mới phát hiện ra nó đang ngậm đồ gì đó trong miệng, cô kinh ngạc hỏi: "Mày nhặt được cái gì vậy?"



Tiểu Kha tới trước mặt cô, đưa chiếc túi nhỏ tới tay cô, Quý An Ninh nhìn thấy chiếc túi này không giống như đồ ở trong núi, cô giơ tay lấy từ miệng nó ra, trong chiếc túi nhỏ nhắn tinh xảo còn có chút nặng, cô ngẩng đầu, nhìn Cung Vũ Trạch đang mỉm cười với mình.



Đầu cô hơi trỗng rỗng, sau đó vui mừng hẳn lên, cô đổ thứ trong túi ra, một chiếc nhẫn kim cương to đẹp mà lại tinh xảo rơi vào tay, viên kim cương đó tản ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh sáng mặt trời.



Quý An Ninh cầm lấy chiếc nhẫn chậm rãi đứng dậy, Cung Vũ Trạch đã sớm tới trước mặt cô, hắn lịch sự quỳ một chân trên đất, đưa tay ra nói: "Quý An Ninh, gả cho anh."



Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, hơn nữa còn không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.



Quý An Ninh che miệng, kích động đưa tay cho hắn, đôi mắt đã tràn ngập lệ, cô kiên định gật đầu, cũng không hề chần chờ chút nào. Cung Vũ Trạch đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô đeo lên ngón áp út, tuyên bố chủ quyền của mình.