Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1039 :
Ngày đăng: 16:33 30/04/20
Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt cũng đang ở trong phòng, ngẩn ngơ ôm con thú nhồi bông mà cô thích nhất. Dì Hà mang cho cô một cốc sữa ấm, thấy cô đang ngây người ra, không phát hiện cô đi vào.
“Tiểu thư!” Dì gọi cô một tiếng.
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức bừng tỉnh, cô ngoảnh đầu chai rối, “Dì Hà, khi nãy dì nói cái gì vậy?”
Dì Hà trả lời, “Dì có nói gì đâu?”
“À, Vâng... Có chuyện gì không dì?” Đầu óc Âu Dương Mộng Duyệt càng bấn loạn.
“Dì chỉ mang cho tiểu thư cốc sữa thôi. Tiểu thư, gần đây cháu sao thế? Lúc nào cũng thất thần, tư tưởng không tập trung? Có phải bị ốm không?” Dì Hà nói xong, lấy tay sờ lên trán cô đo nhiệt độ.
Âu Dương Mộng Duyệt chợt cười, “Cháu không sao!”
Đương nhiên cô biết mình trở lên như thế này là vì ai.
“Đúng là không sốt, thế sao cháu cứ như người mất hồn thế? Có tâm sự gì à?" Dì Hà quan tâm hỏi han.
Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên tỏ ra rất vui vẻ, “Cháu không sao! Chỉ là có nhiều chuyện quá.”
“Thế cháu nghĩ cái gì?”
“Cháu đang nghĩ tới ân oán giữa nhà họ Âu Dương và nhà họ Quý. Cháu đang nghĩ liệu có khả năng hai nhà bỏ qua ân oán mà không nhắc lại nữa không?”Âu Dương Mộng Duyệt thực sự mong muốn điều đó.
Sắc mặt dì Hà đột nhiên trở lên trầm tư, “Điều đó sao có thể giải quyết được. Cháu phải biết là cô của cháu chết trong tay nhà họ Quý.”
Sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt cũng trở lên nặng nề hơn, “Thế nhưng, người chú trong nhà họ Quý đó không trực tiếp giết cô. Không thể tính là tội ác được phải không?”
“Bất luận thế nào, thì điều đó liên quan tới tính mạng một con người. Tiểu thư, dì khuyên cháu sau này đừng đi lại quá thân cận với người nhà họ Quý. Nếu lão gia biết được thì sẽ không hay tí nào. " Dì Hà lo lắng.
“Hả, mới 8 phút thôi hả. Tôi cứ nghĩ là phải mất nhiều thời gian hơn.” Nói xong Âu Dương Mộng Duyệt cầm đồ trang điểm trong túi ra và nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô cầm một chiếc gương nhỏ, bắt đầu trang điểm nhẹ. Cô trang điểm một cách tự nhiên ngay trước mặt Quý Thiên Tứ.
Quý Thiên Tứ vừa lái xe vừa hỏi, “Có cần tôi dừng lại không?”
“Không cần đâu, tôi xử lý được. Anh cứ lái xe đi.” Âu Dương Mộng Duyệt đang chải hàng lông mày vốn dài của cô.
Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy, phụ nữ có nhiều điều khá vô lý. Rõ ràng một khuôn mặt đẹp như thế sao lại phải trang điểm?
Thế nhưng đối với Âu Dương Mộng Duyệt, trang điểm nhẹ nhàng là một việc thể hiện sự lễ phép, lịch sự. Hơn nữa, trang điểm một tý mới có dáng công sở.
Cứ thế Quý Thiên Tứ vừa lái xe còn Âu Dương Mộng Duyệt ở bên trang điểm. Lúc cô bôi son, tay cô rơi rung nên quệt một vệt lên khóe miệng.
Lúc đợi đèn đỏ, Âu Dương Mộng Duyệt quay sang hỏi Quý Thiên Tứ, “Anh thấy tôi trang điểm có lỗi gì không?”
Quý Thiên Tứ quay sang nhìn, khuôn mặt cô ấy hài hòa, đôi môi đường nét gọn gàng. Anh định nói không có vấn đề gì, thế nhưng tự đưa tay ra quệt đi vệt đỏ thừa trên khóe môi của cô.
Khi đó, trông cô càng xinh đẹp hơn.
Âu Dương Mộng Duyệt tự nhiên đỏ mặt, cầm chiếc gương ra soi. Sao lúc này cô lại quệt son vào cạnh khóe môi nhỉ?
“Rất đẹp” Quý Thiên Tứ ngồi bên khen ngợi.
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miềng cười, chỉ cần anh ấy thấy đẹp là được.
Dù sao thì cô cũng không cần người khác để ý. Cả ngày chẳng phải lúc nào cũng gặp anh ấy hay sao?