Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1047 :
Ngày đăng: 16:33 30/04/20
Cung Vũ Trạch bật chế độ im lặng, Quý An Ninh đang ngồi cạnh anh, lúc này, nghe giọng nói của cha trong điện thoại, hốc mắt cô hơi ướt ướt.
“An Ninh, ngày mai thì con có thể gặp cha rồi.” Cung Vũ Trạch ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc tơ của cô.
“Vâng!” Quý An Ninh cũng thở phào một hơi, ngày mai cô có thể gặp rồi, người mà cô khao khát bấy lâu nay.
Người cha của cô.
Người mà cô khát khao từ nhỏ đến lớn, luôn tồn tại mãnh liệt trong lòng cô, bây giờ, nó đã thành hiện thực rồi.
Trên đời này, người mà có thể dễ dàng tha thứ nhất, đó nhất định là giữa cha mẹ và con cái thôi!
Dòng máu ruột thịt chảy trong người, có thể đánh bại mọi đau khổ.
Trong phòng khách sạn hạng sang, Quý Thiên Tứ đứng trước cửa sổ của khách sạn, trong tay cầm chiếc điện thoại, anh mở ra, kiểm tra tin nhắn của Âu Dương Mộng Duyệt.
Tôi đi đây, tôi không làm phiền anh nữa.
Câu nói này, anh có thể tưởng tượng, nếu cô ấy nói ra, chắc là nghiến răng oán hận lắm.
Nếu đã đến đất nước của cô ấy, anh lại không có can đảm đi nói với cô, thật ra nghĩ đi nghĩ lại, cũng không cần phải nói cho cô biết, cho dù Quý An Ninh có về lại gia tộc Âu Dương, vậy thì, cũng chỉ là máu mủ giữa cô với gia tộc kia thôi, còn anh, đâu có mối quan hệ gì với họ, thậm chí còn mang một chút ít thù địch.
Quý Thiên Tứ ném điện thoại lên chiếc ghế sofa bên cạnh, không định suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Gia tộc Âu Dương, Âu Dương Mộng Duyệt dường như rất im lặng, không vui tươi như ở nhà trước kia, nếu không ngồi trong phòng, thì ngồi ở vườn hoa, trên mặt luôn hiện lên vẻ ưu tư trầm trọng.
“Tiểu Hà, Duyệt Duyệt bị sao vậy? Sao về đây sắc mặt không được vui thế?”
May là cô có bộ đồ thể thao ba lỗ, và một chiếc quần đùi màu đen, mặc lên người, cũng không khác đồ bơi gì mấy.
Nhưng khi cô mặc bộ đồ này đứng trước mặt Cung Vũ Trạch, trong lòng cô vẫn có chút xấu hổ.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch cũng thâm trầm đi mấy phần, chia cách ba năm, cơ thể của cô càng lúc càng quyến rũ người khác, không còn vẻ non nớt như hồi xưa, càng trở nên hoàn mỹ hơn, anh nghĩ, chắc cảm giác ẵm lên sẽ đã lắm đây.
“Đi thôi!” Cung Vũ Trạch vẫn mặc bộ đồ ngủ tơ lụa, nắm tay cô đi lên lầu, trên lầu có một hồ bơi riêng tư rộng rãi, dưới ánh đèn màu xanh mờ ảo, làn nước sạch sẽ tinh khiết, như màu xanh của biển, dưới vì sao lấp lánh, khiến người ta muốn được ngâm mình trong đó.
Quý An Ninh thật muốn vận động một lát, bơi mệt về nằm ngủ.
Cô ngồi xổm bên cạnh hồ bơi, lấy nước làm ướt trên người trước, để cơ thể thích ứng với nhiệt độ của nước.
Sau lưng Cung Vũ Trạch lột bộ đồ ngủ ra, trên người chỉ còn chiếc quần đùi bốn góc màu đen, đối với anh, đã đủ.
Cung Vũ Trạch trở người nhảy xuống nước, trong làn nước màu xanh thẫm, anh tựa như con người cá giống đực mạnh mẽ cường tráng, trực tiếp từ bên này, xuyên qua làn nước phía bên kia, lại nhanh chóng quay trở lại, nổi lên trước mặt Quý An Ninh.
Mái tóc đen của anh bị nước vuốt về sau gáy, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, hạt nước tí tách rơi từ trên trán, như một cây bút đang khắc họa ngũ quan hoàn mỹ của anh, cuối cùng, kết thúc ở chiếc cằm gợi cảm, trượt xuống bờ ngực, lại hòa vào trong nước lần nữa.
Quý An Ninh bất chợt nuốt ngụm nước miếng, cảm giác cơ thể hơi nóng, cảm giác lành lạnh khi nãy, đã biến mất từ lúc nào.
“Để anh ẵm em xuống.” Cung Vũ Trạch giơ tay về phía cô, muốn ẵm cô.
Quý An Ninh cũng không từ chối, cô vươn vai ra, liền nhảy vào trong nước, ôm chặt anh, khi hai cơ thể áp sát vào nhau, sắc mặt của hai người đều có vẻ rung động, trái tim hòa cùng một nhịp đập.
Quý An Ninh xấu hổ vùi mặt vào vai anh, lại động đậy thêm chút, rời khỏi người anh đứng trong nước, Cung Vũ Trạch giơ tay vuốt tóc cô, cười nhẹ, “Còn biết bơi chứ?”