Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1080 :
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
"Ừ, nửa tháng trước anh đã gửi cho mẹ số đo và hình của em, mẹ rất lợi hại trong lĩnh vực này, áo cưới mẹ chọn nhất định sẽ phù hợp với em."
Quý An Ninh đương nhiên rất vui mừng, cô gật đầu: "Vâng!"
Ở một cửa khẩu trong nước, một chiếc tàu màu đen ghé vào bờ, dưới sự bao phủ của bóng tối, một người đàn ông khỏe mạnh dẫn theo mười mấy thủ hạ bước xuống tàu, chui vào bốn chiếc xe việt dã đã được chuẩn bị sẵn ở gần đó.
Xe việt dã chạy thẳng về phía trước, người đàn ông ngồi trong chiếc xe ở giữa nhìn quốc thổ quen thuộc, ánh mắt sắc lạnh. Người đàn ông này chính là con trai của Cung Thừa Vĩ, sau khi nhận được tin Cung Vũ Trạch về nước, hắn ta lập tức dẫn theo mười mấy thuộc hạ thân tín của mình về nước.
Có điều thân phận của hắn ta quá nhạy cảm vì thế phải vượt biên về nước, xe việt dã chạy hai tiếng mới vào tới nội thành.
Cung Thịnh hạ cửa sổ xuống, nhìn tòa nhà văn phòng Cung Thị hùng vĩ ở phía xa, ánh mắt lấp lánh dã tâm và tham vọng, hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nơi đó vốn dĩ có một phần của hắn, vậy mà vốn là một thành viên của nhà họ Cung nhưng bây bây giờ hắn ta chỉ có thể đứng từ xa để nhìn.
Tới tư cách lại gần cũng không có.
"Đại ca, bây giờ đi đâu đây?"
"Chúng ta về điểm dừng chân đã, tao về nhà một chuyến để gặp mẹ tao!" Cung Thịnh ra lệnh, sau khi thuộc hạ phân tán đi, xe của hắn ta chạy về phía nhà mình.
Cung Thừa Vĩ bị bệnh qua đời hai năm về trước, vì thế bây giờ Cung Thịnh vẫn còn một người người em trai đang ở với mẹ. Chuyện năm xưa, mẹ của hắn không có tình cảm gì với nhà họ Cung, hơn nữa tập đoàn Cung Thị hàng năm cũng cho bà một món tiền trợ cấp, bà không hề so đo gì.
Tới nay bà đã an hưởng tuổi già, ngoại trừ Cung Thịnh vẫn còn có ý định báo thù ra, em trai của hắnta cũng đã yên ổn hưởng thụ đãi ngộ của nhà họ Cung.
Nhà họ Cung cũng không đối xử bạc đãi với mẹ con họ, hàng năm đều trợ cấp gần tám trăm nghìn tệ, gia cảnh cũng không tới mức khó khăn.
Màn đêm bao trùm khiến cho mọi thứ trở nên mông lung hơn, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trong đại sảnh, cô không hề buồn ngủ, Quý Thiên Tứ đã làm xong việc, đóng máy tính lại nói với cô: "Em có đi ngủ trước không?"
"Em không ngủ được, em muốn ngồi đây thêm lát nữa, anh đi ngủ trước à?"
"Anh cũng chưa buồn ngủ."
"Hay là chúng ta nói chuyện một lát." Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.
Quý Thiên Tứ đặt máy tính sang một bên, mười ngón tay đan xe, cằm khẽ đặt lên trên, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên người cô: "Kể về quá trình trưởng thành của em đi."
"Câu chuyện quá trình trưởng thành của em rất đơn giả, người khác đều tưởng rằng em là kiều nữ danh giá, chỉ có em là biết, toàn là áp lực, em không thể không cố gắng học kiến thức kinh doanh, vì cả gia tộc đều đè lên vai em, cũng may bây giờ em có chị gái rồi."
Âu Dương Mộng Duyệt vẻ mặt mừng vui nói, sau đó lại bẽn lẽn nhìn anh: "Sau này còn có anh nữa."
Nói xong cô liền đứng dậy, bạo dạn bước tới bên cạnh anh, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có một chú chim lao vào cửa kính khiến cô giật mình, nhào thẳng vào người Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ bị cô nhào mạnh tới liền ngã ngửa ra sofa, cả người Âu Dương Mộng Duyệt cứ thế đè anh xuống.
"Có... có một con chim..." Âu Dương Mộng Duyệt hốt hoảng nói.
Quý Thiên Tứ vươn tay ôm cô vào lòng: "Đừng sợ."
Âu Dương Mộng Duyệt bật cười, nghĩ tới điều gì đó, cô càng thêm bối rối.