Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1120 :
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
Buổi trưa, Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ăn cơm xong không đi ngay, Âu Dương Mộng Duyệt đưa anh vào tham quan khuê phòng của cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Thiên Tứ vào phòng cô, Âu Dương Mộng Duyệt đưa cho anh xem một album ảnh khi cô còn nhỏ. Bọn họ ngồi xem từng tấm một, bỗng nhiên khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng lên, cô quên béng mất là mình có tấm ảnh mặc mỗi cái áo yếm khi cô một tuổi, cô giơ tay ra che lại: “Bức này không được xem.”
Quý Thiên Tứ lại bật cười: “Anh muốn xem cơ.”
“Vì sao chứ? Anh muốn cười em đúng không?” Âu Dương Mộng Duyệt lườm anh.
“Không phải, anh muốn nhìn ảnh hồi bé của em, như vậy anh có thể tưởng tượng ra được con của chúng ta sẽ trông như thế nào, nhất định sẽ giống em.”
Âu Dương Mộng Duyệt bất giác xấu hổ, nhưng trái tim cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô bỏ tay đang che ảnh ra, chỉ thấy trên bức ảnh, là cô khi còn nhỏ đang mặc một cái yếm đỏ, trắng trẻo non nớt, trông vô cùng đáng yêu.
Quý Thiên Tứ ngắm nhìn, ánh mắt anh lộ ra vẻ khao khát, con của họ nhất định sẽ giống cô.
Xem xong ảnh của cô, Quý Thiên Tứ chỉ có một cảm giác rằng, tuổi thơ của cô cũng không phải thực sự vui vẻ, bởi thiếu vắng đi hình bóng người mẹ, dẫu rằng cô được bố và ông nội yêu chiều hết mực.
Quý Thiên Tứ đặt ảnh xuống, anh nhìn cô gái vừa huýt sáo vừa xem máy tính, anh ngồi tới cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy cô.
Âu Dương Mộng Duyệt cảm nhận được sức mạnh ôm lấy cô phát ra từ anh, đó là một sự ấm áp và thương yêu cô truyền tới, cô quay nghiêng mặt. áp má mình vào má anh cọ cọ, rồi cắn một nửa quả táo đưa vào miệng anh, cùng chia sẻ với anh.
Quý Thiên Tứ cắn một miếng, Âu Dương Mộng Duyệt coi ngực anh là một cái ghế sô pha cao cấp, cô lười biếng dựa người vào, đó là sau bữa trưa của một ngày đầu thu, cảm giác vô cùng ấm áp và thoải mái.
6 giờ 30 phút tối, tại sân bay quốc tế, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn đã đỗ xuống sân bay nước đó, máy bay đang mở cầu thang ra.
Trong một căn phòng khác, sau chuyến du lịch về Quý An Ninh cũng đã mệt lắm rồi, cô tắm rửa, nhìn nam chân đang ngồi trên sô pha xem ipad, cô liền vòng tay ôm lấy cổ anh từ phía sau, thơm một cái lên má anh: “Em ngủ trước nhé.”
Cung Vũ Trạch lập tức đặt ipad xuống: “Thế là ngủ luôn à?”
“Vâng! Chứ không thì sao?” Quý An Ninh ngồi trên giường, ôm một cái gối ôm đáng yêu nhìn anh.
“Em chờ anh.” Cung Vũ Trạch đứng lên đi vào phòng tắm, một lúc sau, anh mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, Quý An Ninh đã nằm xuống rồi, anh ngồi xuống bên giường, Quý An Ninh bỗng chốc cảm thấy một cơ thể ấm nóng áp vào người cô.
“Anh... Sao anh lại chẳng mặc gì vậy thế?” Khuôn mặt xinh đẹp của Quý An Ninh đỏ bừng, sao cái tên này lại lên đây như vậy chứ, chiếc áo choàng tắm trên người anh lúc này đã bị vứt xuống đất rồi.
“Anh lười tìm đồ ngủ lắm.” Ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên sự cười cợt nham hiểm, Quý An Ninh thật sự không tiêu hoá nổi nụ cười này của anh.
Như này thì ngủ thế nào? Dĩ nhiên là không thể ngủ được rồi.
Sáng sớm.
Trên bàn ăn sang, Âu Dương Đoàn nhìn hai cô cháu gái, rồi nhìn sang hai chàng cháu rể vô cùng xuất sắc, trong long ông vô cùng mãn nguyện, đây chắc là kết cục hoàn mỹ nhất mà ông có thể tưởng tượng ra rồi.
Ăn sang xong, hai đôi trẻ cùng ra ngoài chọn váy cưới, Âu Dương Mộng Duyệt sớm đã nhắm tới một thương hiệu, và đã đặt một bộ váy cưới vừa được may xong, tên của váy cưới là “Lãng mạn cả đời.”
Đây là một chiếc váy cưới được đặt may mới hoàn toàn, còn chưa gặp được nữ chủ nhân, váy được treo ở trên móc, toả ra ánh sáng lấp lánh mê đắm lòng người, Âu Dương Mộng Duyệt quyết định mặc thử, cô mặc lên vô cùng vừa vặn, dường như là thiết kế riêng cho số đo của cô vậy.