Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1126 :

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Cung Vũ Ninh nhìn bó hoa được ném đến, cô liền hoảng sợ, nhưng không có cách nào khác, đã rơi đến trước mặt, cô có thể không đỡ lấy sao? Bởi vậy, cô liền đưa tay ra đón lấy bó hoa.



Cô ngơ ra vài giây, sao có thể thế được? Sao cô lại bắt được? Cô không muốn mà!



Sau đó, cô liền hậm hực cầm lấy bó hoa, nói với mấy cô gái đang cảm thấy tiếc nuối trước mặt: "Các cô ai cần không? Tôi tặng các cô."



"Tiểu thư, cái này không thể tặng người khác, cô đã bắt được rồi, thì chứng tỏ là cô và nửa còn lại chuẩn bị bước vào lễ đường rồi đó, chúc mừng cô!"



"Aa! Nửa còn lại? Tôi không có!" Cung Vũ Ninh dở khóc dở cười nhìn họ, bó hoa cưới đã ở trong tay cô.



Trên đài, ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt có ý cười nhìn lại, phía sau cô, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh cũng đang nhìn nhau cười, thay cô cảm thấy vui sướng.



Chỉ có Cung Vũ Ninh vừa cười, vừa thầm nghĩ, làm sao bây giờ?



Lúc cô ngồi xuống, thấy ánh mắt của Trình Ly Nguyệt đang nhìn lại, cô vội vàng chạy đến: "Mẹ, mẹ đừng đừng hy vọng vào con quá cao đấy! Con ít nhất trong mấy năm nữa sẽ không kết hôn đâu."



"Ai biết được! Con cũng không còn nhỏ nữa, duyên phận là thứ không thể đoán trước được." Trình Ly Nguyệt dịu dàng nói.



Bên cạnh Cổ Hạo vừa cười vừa kéo kéo: "Chị Vũ Ninh, chị mau tìm bạn trai đi!"



"Nói bậy." Cung Vũ Ninh cười mắng một tiếng.



Âu Dương Mộng Duyệt ở sau hậu đài thay một bộ váy cưới khác đi ra, cùng với Quý Thiên Tứ bắt đầu đi chúc rượu các khách mời, trong buổi tiệc này, các khách mời đều là những người vô cũng lịch sự, đều biết điểm dừng, không có chuyện uống như trút nước xảy ra, nhưng như thế, cũng làm cho Quý Thiên Tứ uống không ít.



Bởi vì hôm nay hắn rất vui, dùng xong bữa, Âu Dương Bộ Vinh liền bảo người đưa đôi cô dâu chú rể này về nghỉ ngơi, bởi vì buổi tối vẫn còn tiếp tục.




Người đàn ông kia nhìn cậu, dung mạo tuấn tú phi phàm, giọng nói trầm xuống: "Em vẫn không từ bỏ?."



Cổ Hạo sợ đến nỗi không nói lên lời, người đàn ông này sao như âm hồn không tan vậy!



Người đàn ông khẽ cau mày, vẻ mặt nguy hiểm nhìn cậu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh cậu một trận, Cổ Hạo sợ đến áp sát vào tường, miễn cưỡng giải thích một câu, “Tôi không có!"



Cung Vũ Ninh mở của phòng, nghĩ đã để Cổ Hạo đợi lâu, nên có chút có lỗi, sau đó, vừa mở cửa, thì thấy Cổ Hạo đáng thương đang dán chặt vào tường, mà trước mặt cậu ấy là một bóng dáng của một người có khí thế vô cùng mạnh mẽ, mặc dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng, nhưng Cung Vũ Ninh cũng nhận ra hắn.



Hắn không phải tên khốn ở sân bay sao? Đùa giỡn Cổ Hạo, hắn không biết xấu hổ sao?



Cung Vũ Ninh liền dũng cảm đứng trước mặt Cổ Hạo, đưa tay ngăn cản người đàn ông kia: "Anh muốn gì? Tôi cảnh cáo anh, không được bắt nạt em ấy."



"Sao lại là cô?" Ánh mắt của hắn liền trầm lại, khóe miệng nhếch lên.



"Chính là tôi, thì làm sao?" Cung Vũ Ninh giương mày, mặc dù thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng, khí thế hừng hực.



Ánh mắt sâu thẳm của hắn khẽ nhíu lại, dừng ở nước da vô cùng mịn màng của cô, hừ một tiếng: "Cô là gì của em ấy."



"Tôi là chị họ." Cung Vũ Ninh cũng hừ lên một tiếng.



"Chị Vũ Ninh, chúng ta... chúng ta đi thôi!"



Cung Vũ Ninh nghĩ đến việc hắn ở sân bay đá Cổ Hạo một cách vô tình, bỉ ổi là cô liền tức giận: "Này, tôi nói đàn ông các người đều khốn nạn như thế sao? Đùa giỡn người ta rồi chia tay là xong à, anh vẫn muốn đi lừa dối người khác sao? Anh nghĩ anh cao giá lắm đấy à?"