Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1135 :

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Đương nhiên cô không dám tùy tiện quyết định nên lắc đầu, “Tôi không biết.”



“Ngốc qua, ngốc chết đi được. Cô xem lâu như vậy mà vẫn chưa hiểu sao” Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói.



Cung Vũ Ninh tròn mắt, anh ta dám mắng cô là ngốc. Cô hừ một tiếng, “Thật không? Anh để tôi quyết định thật sao?”



“Ừ, cô toàn quyền quyết định.” Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói với vẻ rất nghiêm túc.



Vì câu mắng của anh ta, thì cô sẽ ngốc nghếch luôn cho anh ta xem, để anh ta biết, để cô quyết định thì anh ta mới là đồ ngốc nghệch



“Vậy thì tôi theo.” Cung Vũ Ninh quyết định.



“Được! theo.” Hạ Lăng Sơ đẩy tất cả đồng chip của mình về phía bàn. Lúc này người đàn ông kia đột nhiên ngần ngừ nhìn anh. Anh ta tức giận đập bàn, “Đại gia này, chúng ta chơi bài, ngài lại để một cô gái chẳng hiểu biết gì về đánh bài quyết định, rốt cuộc ngài có biết chơi không?”



Cung Vũ Ninh đột nhiên giật mình vì câu nói hung hăng của anh ta. Cô nhấp nháy mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ lo ngại.



Hạ Lăng Sơ điềm tĩnh trả lời, “Tôi thích ai quyết định là chuyện của tôi, anh chỉ cần lo bài của anh là đủ.”



“Cô bé này là bồ của anh sao! Nhỏ tuổi thế này đã bán mình rồi.” Người đàn ông lạnh lùng.



Cung Vũ Ninh tức đỏ mặt, “Anh nói năng hàm hồ gì thế?”



Hạ Lăng Sơ cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn nói vô lễ, “Anh nói lại một lần nữa xem sao.”



Người đàn ông kia khi nãy hung hãn, thế như lúc này nhìn ánh mắt của Hạ Lăng Sơ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Hắn có cảm giác nếu gây chuyện với anh ta, sẽ không có kết quả tốt đẹp.




Hạ Lăng Sơ hơi nheo mắt rồi nhìn cô, “Cô cứ nợ đi, đợi có thời gian thì cô bù đắp cho tôi.”



Cung Vũ Ninh đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi nhìn vào ánh mắt của anh ta. Cô bất giác khoanh tay ôm lên ngực, “Tôi chỉ bù đắp về vật chất, lễ vật thôi, anh đừng có suy nghĩ linh tinh.”



Trước hành động có tính đề phòng của cô, anh nói, “Yên tâm, tôi làm gì có ý bào cô đền bù bằng xác thịt đâu.”



Cung Vũ Ninh bị anh ta trêu cho đỏ mặt, “Được, cứ thế đi, đợi anh nghĩ kỹ đi rồi hãy nói.”



Hạ Lăng Sơ lúc này đột nhiên phát hiện, anh không biết cô ta tên là gì. Thực ra thấy cô ta một mình, lại ở trong căn phòng xa hoa ở tầng 6, chắc hẳn là con gái của một nhà có quyền thế, giàu sang.



“Cô tên là gì?” Hạ Lăng Sơ lên tiếng hỏi.



Cung Vũ Ninh nhớ tới cái tên giả Lý Giai mà lần trước cô nói với bạn của anh ta. Cô không thể nói tên thật của mình trước mặt anh ta. Như thế chẳng phải là chuyện cô nói dối sẽ bị lộ hay sao. Vì thế cô trả lời một cách rất tự nhiên, “Tôi là Lý Giai.”



Hạ Lăng Sơ khẽ chau mày, dù giọng điệu của Cung Vũ Ninh khá tự nhiên, thế nhưng anh có cảm giác cái tên này không phải là tên cô ấy.



Cung Vũ Ninh cũng nghĩ thầm, dù gì thì sau khi du thuyền quay lại bờ, họ sẽ cũng chẳng gặp lại nhau. Có ai còn nhớ tới ai đầu. Vì thế cứ nói dối thế cũng chẳng sao.



Hai người họ hoàn toàn không phát hiện ra ở bên ngoài cửa sô, có một người đàn ông đang theo dõi họ.



Cung Vũ Ninh có dự cảm không sai. Cô đã bị người khác chú ý đến, và chắc chắn là đám bắt cóc. Có người đã tìm hiểu về thân phận của cô trước khi cô lên thuyền. Vì thế chúng đã chuẩn bị bắt cóc cô trên thuyền, đợi tới khi xuống thuyền ở bến tiếp theo, chúng sẽ tống tiền nhà họ Cung.



Chỉ là không ngờ tự nhiên của một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Cung Vũ Ninh, lại còn đi vào sòng bạc khiến chúng phải chờ đợi thời cơ.