Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1137 :

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Cung Vũ Ninh vốn nghĩ chúng là một đám bắt cóc chuyên nghiệp, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ thấy là một điều là làm sao những kẻ này biết rõ thân phận của cô. Thế nhưng cô cũng nghĩ, trong thời buổi thông tin phát triển như ngày nay, muốn biết thân phận của cô cũng không phải quá khó.



Cung Vũ Ninh có chút thương xót nhìn Hạ Lăng Sơ. Lẽ ra chỉ một mình cô gặp nạn, nhưng bây giờ cô lại khiến anh ta bị dính vào chuyện này. Cô đột nhiên cảm thấy áy náy trong lòng.



Đúng lúc này, một người đàn ông trông có vể gian ác bước tới. Người đàn ông đó cầm tay Cung Vũ Ninh kéo cô đi. Hạ Lăng Sơ nhìn với vẻ thương xót, lập tức kéo cô vào lòng, “Không được động vào cô ấy.”



Tên đó bị câu nói của Hạ Lăng Sơ làm giật mình. Thế nhưng hắn định thần lại, chúng là những kẻ bắt cóc, định đưa tay lên cho Hạ Lăng Sơ một quả đám. Tay còn lại của Hạ Lăng Sơ tóm lấy tay hắn vặn mạnh. Tên đó kêu lên đau đớn.



Lúc này, khẩu súng đập vào bụng anh, “Ngoan ngoãn nào, bỏ anh ta ra.”



Lúc này Hạ Lăng Sơ mới bỏ tay ra, tên đó suýt nữa ngã. Hắn quay đầu lại, nhìn Hạ Lăng Sơ như muốn giết anh ngay.



Cung Vũ Ninh đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Hạ Lăng Sơ, nói khẽ, “Anh hãy bình tĩnh, tính mạng là quan trọng”



Hạ Lăng Sơ nhìn cô. Lúc này anh phát hiện Cung Vũ Ninh không hề hoảng sợ, thâm chí còn rất bình tĩnh. Anh chợt thấy ngạc nhiên, cô gái này rốt cuộc có thân thế như thế nào?



“Mau vào trong, đừng để chúng tao phải mạnh tay.”



Hạ Lăng Sơ cầm tay Cung Vũ Ninh bước vào bên trong. Ở đó có hai chiếc ghế, tựa lưng vào nhau. Hai khẩu súng chĩa vào hai người, họ đành phải ngồi tựa lưng vào nhau. Sau đó hai người đàn ông quấn dây thừng quanh họ, buộc họ lại.



Chúng trói cả chân tay hai người. Túi xác của Cung Vũ Ninh bị chúng cướp đi, còn ví tiền của Hạ Lăng Sơ thì bị chúng lục soát. Lúc này hai người đã bị trói chặt vào trên ghế, lưng tựa vào nhau.



Hai tên bắt cóc kiểm tra dây trói, quay sang cảnh cáo hai người, “Đừng có bỏ chạy, chúng mày mà bỏ chạy thì cẩn thận với cây súng này.”



“Các anh nghĩ chúng tôi có thể chạy thoát ư? Rốt cuốc các anh là ai? Vì sao lại bắt cóc tôi?”Cung Vũ Ninh tức giận hỏi chúng.




“Cô to gan thật đấy.” Hạ Lăng Sơ nói vu vơ.



Cung Vũ Ninh nháy mắt, đưa tay giãy giụa. Lú bắc cóc này trói thật chặt, không lỏng một chút nào, khiến cô cảm thấy khá đau.



“Không thể tháo nổi.” Cung Vũ Ninh nói xong, nghĩ tới cái gì đó, co nghiêng đầu nói, “Thân phận của anh cũng không đơn giản, anh ra ngoài không có vệ sỹ sao?”



“Có!” Hạ Lăng Sơ trả lời



“Vậy anh mau gọi họ đi.”



“Trong cái đồng hồ kia.”



Cung Vũ Ninh tiếp tục hỏi, “Vậy vệ sỹ của anh liệu có phát hiện anh biến mất không?”



“Nếu tôi không gọi, họ sẽ không làm phiền tôi đâu.”



“Trùng hợp thật, tôi cũng như vậy” Cung Vũ Ninh chán nản nói.



Vì thế, hai người họ muốn chạy khỏi đây cần phải dựa vào chính mình. Hoặc là đợi hai ngày nữa, khi mà bạn bè phát hiện họ biến mất thì mới đi tìm họ.



“Đừng lo! Chúng ta sẽ an toàn thoát khỏi đây.” Hạ Lăng Sơ nói với vẻ khá tự tin.



Cung Vũ Ninh nghe xong cười, “Tôi cũng tin là thế.”