Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1151 :

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Sau khi bỏ đồng tiền cuối cùng vào nhưng vẫn về tay không, cô nhìn chằm chằm mấy con gấu bông đáng yêu ở bên trong không ngừng thở dài.



"Còn muốn gắp nữa sao?" Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh cố nhịn cười, vẻ mặt thành thật hỏi.



Cung Vũ Ninh hoàn toàn cảm thấy hoài nghi với vận may của mình, cô có chút chán nản cắn môi: "Được rồi, không gắp nữa." Nói xong, nhìn con gấu màu hồng xinh đẹp ở bên trong: "Tôi thật sự rất rất thích."



Ánh mắt Hạ Lăng Sơ ngó nghiêng khắp các cửa hàng ở xung quanh, nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán gấu bông, hắn bước về phía cửa hàng đó.



Cung Vũ Ninh vẫn đứng ở trước tủ gấu bông thở dài, vừa quay đầu lại, ơ, Hạ Lăng Sơ đi đâu rồi?



Không phải bị bắt cóc rồi đấy chứ. Cung Vũ Ninh lập tức hiện ra suy nghĩ đó, cô đứng tại chỗ gọi to: "Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ... anh ở đâu vậy?"



Cung Vũ Ninh lo lắng nhìn xung quanh, cô đứng ở giữa đường phố, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ lo lắng, Hạ Lăng Sơ cầm một con gấu bông màu hồng đi ra, liền nhìn thấy cô gái với khuôn mặt lo lắng đứng ở giữa đường phố ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng là đang tìm hắn.



Lúc này, Hạ Lăng Sơ thấy tim mình nhói một cái, không thấy hắn, cô đã lo lắng như vậy sao?



Cung Vũ Ninh đang nhìn khắp nơi, bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu cô, một con gấu bông màu hồng trông rất đáng yêu bất ngờ xuất hiện, chắn ngang tầm nhìn của cô, Cung Vũ Ninh thấy con gấu bông, xúc động xoay người lại, nhìn thấy anh ở sau lưng vẫn bình an vô sự.



Cô rất vui vẻ và xúc động hơn khi nhận được quà, cô đưa tay ôm lấy con gấu bông mà hắn tặng cho, có chút tức giận: "Sao anh không nói câu nào đã đi vậy. Anh không biết tôi lo lắng cho anh nhiều thế nào sao?"



"Lo tôi làm sao?" Hạ Lăng Sơ hí mắt buồn cười.



"Lo anh bị bắt cóc chứ sao." Cung Vũ Ninh thốt lên.



Hạ Lăng Sơ cười không nói câu gì, khẽ búng lên trán cô: "Tôi làm sao có thể bị bắt cóc được chứ?"



Cung Vũ Ninh lúc này mới nhớ ra, vệ sĩ của anh có mặt khắp mọi nơi, bọn họ không thể nào để anh bị bắt cóc được. Cô cười rồi nhìn con gấu trong tay, mặc dù không phải là con gấu ở trong cái tủ kia, nhưng, nó là con gấu màu hồng, cũng vô cùng đáng yêu, cô rất thích.



"Cảm ơn nhé" Cung Vũ Ninh ôm lấy con gấu, cười rất hồn nhiên.
Cung Vũ Ninh và Andrew về đến phòng của hắn, Andrew đưa quà tặng cho cô, một chiếc lắc tay vô cùng xinh đẹp, Cung Vũ Ninh nhận lấy, lần sau sẽ tặng lại cho hắn một món quà khác.



Cô thấy hơi mệt, về đến phòng, tay vẫn ôm ba con gấu bông trước ngực rồi ngồi xuống ghế sô pha. Cung Vũ Ninh đặt hai con ở trong đó xuống, giữ lại con màu hồng cầm ở trong tay mím môi cười. Cô thật sự không ngờ là Hạ Lăng Sơ lại có lòng như vậy, cõng cô lại còn lén đi mua gấu bồng tặng cô.



Với lại cô vẫn thích con gấu màu hồng nhất.



Cung Vũ Ninh ôm con gấu vào lòng, cảm thấy rất ấm áp như có cảm giác được một người cưng chiều vậy, nhưng lại không giống với cảm giác được ba và anh trai cưng chiều.



Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là, một cảm giác rất ngọt ngào.



Mà hai con gấu của Andrew tặng cũng rất đáng yêu, chẳng qua là con này màu hồng nên cô thích hơn.



Chạng vạng tối, Cung Vũ Ninh nhấn chuông nhà Hạ Lăng Sơ một hồi lâu không thấy có ai mở cửa. Xem ra anh không ở nhà rồi, anh đi đâu vậy? Cung Vũ Ninh không khỏi tò mò.



Cung Vũ Ninh và Andrew ăn tối cùng nhau, ăn xong bữa ăn tối đã là chín giờ rồi. Cung Vũ Ninh lại nhấn chuông nhà Hạ Lăng Sơ, vẫn không thấy ai ra mở cửa.



Cung Vũ Ninh không khỏi lo lắng, anh đi đâu rồi? Chẳng lẽ bệnh tình của anh lại nghiêm trọng hơn rồi sao? Không hiểu sao, Cung Vũ Ninh cứ cảm thấy hình như anh đã xảy ra chuyện gì.



Cô có nên đi tìm anh? Cung Vũ Ninh liền ấn vào sợi dây chuyền đeo trên cổ, rất nhanh, có bốn vệ sĩ của cô đi tới.



"Tiểu thư có gì dặn dò?"



"Các anh có thể đưa tôi đi tìm một người được không?" Cung Vũ Ninh nói với họ.



"Được." [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]



Cung Vũ Ninh suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu đi đến bệnh viện tìm anh trước. Dù sao, cũng chỉ là cô muốn đi tìm anh thôi.