Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1234 :
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Hạ Lăng Sơ trở lại phòng bệnh rồi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mặt Thượng Quan Ngưng Mạn tái nhợt, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, cô đang hạ sốt nhưng vẫn còn rất yếu.
Hạ Lăng Sơ nhìn thấy dì út lo lắng thì trong lòng anh cũng cảm giác bất đắc dĩ, anh không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Ở trong biệt thự của Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh cầm một cốc sữa nóng và ngồi ở trên ghế sô pha, mở TV xem.
Ở trong nhà Hạ Lăng Sơ nên cô thật sự không thấy sợ, cho dù biệt thự của anh rất lớn, nhưng gian phòng này có hơi thở của anh làm cô cảm thấy rất an toàn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cung Vũ Ninh đổ chuông, cô cầm lấy xem thì mới biết là A Đoàn gọi tới.
"Alo, A Đoàn."
"Tiểu thư, có hai chiếc xe rất đáng nghi ngờ đang đỗ ở bên ngoài biệt thự, tiểu thư cố gắng không nên ra ngoài."
"Lại là những người muốn bắt cóc tôi sao?" Ánh mắt của Cung Vũ Ninh trầm xuống.
"Có lẽ là vậy, tôi sẽ lập tức thông báo chuyện này cho Hạ tiên sinh biết."
"A Đoàn, bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện nên anh đừng làm cho anh ấy phải lo lắng nữa, các anh cứ chú ý là được, không cần quấy rầy anh ấy làm gì." Cung Vũ Ninh không đồng ý.
Nếu như Thượng Quan Ngưng Mạn không có việc gì thì Hạ Lăng Sơ sẽ lập tức trở về với cô, nếu như bệnh tình của Thượng Quan Ngưng Mạn nặng hơn thì cho dù có gọi điện thoại cho anh cũng sẽ chỉ làm anh phải khó xử mà thôi.
Vào lúc này, cô tin tưởng vào năng lực thủ hạ của mình.
"Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho tiểu thư an toàn."
"Ừ!" Cung Vũ Ninh trả lời xong thì cúp điện thoại.
Cung Vũ Ninh xem ti vi lại không yên lòng, cô cảm thấy Hạ Hải Dật thật sự quá đáng, Hạ Lăng Sơ có tính cách cương trực chính nghĩa không đê tiện và độc ác giống như anh ta.
Lẽ nào cô còn ở đây ngày nào thì anh ta lại thu xếp người theo dõi cô ngày đó sao? Nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không phải là cách tốt.
Bây giờ, bên cạnh Cung Vũ Ninh chỉ có sáu người vệ sĩ, cho dù năng lực của bọn họ có tốt thế nào đi nữa nhưng chẳng qua chỉ là tình trạng bảo vệ cho cô nên khó tránh khỏi quá bị động.
Cung Vũ Ninh khẽ cắn môi, cô là con gái của nhà họ Cung nên suy nghĩ cũng không giống như những cô gái bình thường khác, cô đã từng nhìn thấy cha mình ra tay trừng trị với những kẻ không trung thành thế nào.
"Để anh gọi bác sĩ qua." Hạ Lăng Sơ nhìn cô rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa tìm bác sĩ.
Bác sĩ qua đo nhiệt độ cho cô thấy còn chưa hết sốt, nhiệt độ vẫn tương đối cao.
"Hạ tiên sinh, bệnh của Thượng Quan tiểu thư không ổn định nên tối nay có lẽ anh phải ở đây trông hoặc anh cũng có thể gọi người tới chăm sóc hộ."
"Không có việc gì, nếu cô ấy hạ sốt thì sẽ không sao nữa chứ?"
"Chờ tới sáng mai xem tình hình thế nào mới biết được, một lát nữa anh cho cô ấy uống thuốc lại ăn thêm chút cháo rồi cố gắng ngủ một giấc."
Y tá cầm cháo và thuốc tới đặt ở trước giường, Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức quay mặt đi và nói: “Tôi không uống."
Nếu như uống thuốc làm cho cô chóng khỏe thì anh Lăng Sơ sẽ rời đi, không còn ở bên cạnh cô nữa.
Cho nên, cô quyết định không uống thuốc để bệnh lâu khỏi hơn.
"Ngưng Mạn, em đừng như vậy nữa, uống thuốc đi." Hạ Lăng Sơ trầm giọng ra lệnh.
"Được rồi, tôi uống, nhưng anh đút cho em uống được không?" Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra sự bướng bỉnh.
"Anh sẽ không đút cho em uống, em tự uống đi." Hạ Lăng Sơ kiên quyết từ chối.
"Anh nói xem em là em gái, vậy mà bây giờ ngay cả chuyện chăm sóc em như chăm sóc em gái mà anh cũng không chịu à?" Thượng Quan Ngưng Mạn không khỏi nức nở khóc.
Hạ Lăng Sơ cũng hi vọng cô mau khỏe lên để anh còn có thể trở lại bên cạnh Cung Vũ Ninh.
Anh cầm cốc nước và thuốc lên rồi đưa tới trước mặt của cô: “Uống đi!"
"Anh đút cho em cơ! Giúp em uống từng viên một ấy." Thượng Quan Ngưng Mạn tiếp tục yêu cầu.
Gương mặt Hạ Lăng Sơ lập tức trầm xuống nhìn thật đáng sợ.
Thượng Quan Ngưng Mạn lại cứng đầu yêu cầu: “Anh cho em từng viên một thì em mới uống."