Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1239 :

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Bên cạnh, vệ sĩ cầm điện thoại lên, điện thoại của mỗi người đều được gọi qua.



Chỉ là trong cuộc hỗn chiến lúc nãy, họ không có thời gian rãnh rỗi đi bắt máy, lúc này, một trong số bọn họ nhìn sang đồng đội, gọi vào số máy của A Đoàn.



“Alo, đại ca.”



“Mọi người đang ở đâu? Có sao không?” Giọng nói gấp gáp của A Đoàn ở đầu dây bên kia.



“Mấy người anh em trong đám chỉ bị thương ngoài da, Hạ tiên sinh bị thương nghiêm trọng hơn, đang cấp cứu ở một bệnh viện huyện.”



“Cái gì? Bệnh viện nào? Chúng tôi tới liền.”



Vệ sĩ gửi địa chỉ bệnh viện, để hai người Cung Vũ Ninh tới đây.



Cung Vũ Ninh gấp muốn phát điên đi được, khi nhận được tin tức này, hốc mắt của cô vì lo lắng mà bỗng chốc đỏ lên, đám bắt cóc đó thoạt nhìn đã biết là bọn không màng mạng sống, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ được chứ?



Xe của A Đoàn quay lại con đường cao tốc, chạy thẳng đến bệnh viện mà Hạ Lăng Sơ đang nằm.



Trên đường, trái tim của Cung Vũ Ninh treo lên tận cổ họng, Hạ Lăng Sơ bị súng bắn thương, rốt cuộc bị thương ở đâu? Có sao không?



Cung Vũ Ninh không dám suy nghĩ sâu thêm, trong đêm tối, cô bịt chặt môi, nước mắt không tiếng chảy xuống như mưa rơi.



A Đoàn nghe thấy tiếng thút thít của cô, vội an ủi, “Tiểu thư, cô đừng sợ, Hạ tiên sinh sẽ không bị gì đâu.”



Cung Vũ Ninh nhắm mắt lại, nước mắt chảy dữ dội hơn, lúc này, cô thật hối hận tại sao để anh qua đây đỡ nạn giùm cô? Cho dù cô có bị bọn bắt cóc bắt đi, cũng không muốn anh chịu tội như thế.



Trước cửa bệnh viện, xe của A Đoàn thắng gấp, đít xe xẹt lên tiếng lửa tia tia, băng ghế sau Cung Vũ Ninh đã đẩy cửa chạy nhanh vào bên trong.



A Đoàn lập tức đẩy cửa dí theo sau lưng.
Trên mặt của Hạ Lăng Sơ cũng có vài vết bấm tím, nhưng ngủ ngon giấc ổn định.



Nhiếp Quân Cố và Cung Vũ Ninh đều không nói chuyện, chỉ ngồi yên lặng đợi anh tỉnh lại. Sự đợi chờ này, kéo dài tới buổi sáng hôm sau, Cung Vũ Ninh thức trắng chưa chợp mắt, Nhiếp Quân Cố cũng ngồi cùng suốt đêm.



Cuối cùng, lông mi của Hạ Lăng Sơ động đậy, Cung Vũ Ninh lập tức kích động nhìn anh, im lặng đợi anh tỉnh dậy.



Hai hàng mi dày của Hạ Lăng Sơ từ từ mở ra, đôi mắt mê ly hé mở, có lẽ vết thương trên người khiến anh cảm thấy đau, anh lập tức nhắm nghiền mắt lại, và rồi, anh cảm nhận bên cạnh có người, lại mở mắt ra ngay.



Trong mắt anh, hiện lên khuôn mặt của Cung Vũ Ninh, khóe miệng của anh nở nụ cười, giọng nói khàn của anh vang lên, “Vũ Ninh, em không sao chứ!”



“Đồ ngốc, em không sao cả, nhưng anh lại xảy ra chuyện.” Cung Vũ Ninh lập tức vui mừng vừa rớt nước mắt, vừa lên tiếng.



Nhiếp Quân Cố cũng đứng dậy, nhìn anh cười, “Rốt cuộc cậu cũng đã tỉnh rồi, Vũ Ninh đã ở bên cậu cả đêm chưa ngủ!”



Hạ Lăng Sơ nghe câu nói này, liền gấp gáp ngồi dậy, Nhiếp Quân Cố vội vàng ấn cậu xuống, “Cậu không muốn sống sao, bị như vậy rồi còn dám ngồi thẳng, ngoan ngoãn nằm xuống.”



Cung Vũ Ninh vội vã lau nước mắt, “Đừng động đậy, đừng để vết thương bị hở.”



Hạ Lăng Sơ giơ tay nắm lấy bàn tay của Cung Vũ Ninh, anh giơ nắm đấm lên, hai nắm đấm đều bị bó chặt, anh chỉ có thể nói, “Vũ Ninh, em đi ngủ đi, để Quân Cố chăm sóc cho anh được rồi.”



Cung Vũ Ninh lắc đầu, “Em không muốn, em phải chăm sóc cho anh.”



“Đừng hao tổn sức khỏe.” Hạ Lăng Sơ đau lòng nhìn cô.



“So với vết thương của anh, em thức đêm thì có gì đâu chứ?” Cung Vũ Ninh dứt lời, nắm lấy bàn tay bó bột của anh, Hạ Lăng Sơ giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, anh nhớ rõ khoảnh khắc bị bắn trúng ấy.



Trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, trái tim anh khi ấy, sợ nhất không phải là bản thân chết đi, mà là, nếu anh rời khỏi thế gian này, cô phải làm sao?