Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1259 :

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Chẳng qua là bình thường mọi người đều bận rộn nên rất ít khi qua lại với nhau, nhưng chỉ cần bà hai gọi thì bọn họ đều sẽ bớt chút thời gian trở về một chuyến.



Bên kia, Thượng Quan Thần Húc đã chở mẹ và em gái đi trước rồi.



Nhà họ Phan ở là một tòa kiến trúc rất lớn với bức tường ngoài màu trắng kết hợp với mái tròn màu đỏ và tám cây cột La Mã cùng hai đầu hành lang làm lộ ra một hơi thở hoàng thất cao quý.



Nhà Phan Lệ tới trước, chỉ thấy một phu nhân xinh đẹp ngoài sáu mươi tuổi đang đứng ở cửa chờ đón bọn họ.



Năm nay Phan Lệ mới năm mươi tuổi, mà người mẹ kế này chỉ lớn hơn bà có mười hai tuổi, cho nên tuổi tác của hai người không kém nhau quá nhiều.



"Dì Liễu." Phan Lệ mỉm cười chào hỏi.



"Bà hai." Thượng Quan Thần Húc và Thượng Quan Ngưng Mạn cùng kêu lên, bọn họ vốn nên gọi là bà ngoại, nhưng khi Phan lão gia còn sống lại bảo đám cháu gọi bà như vậy.



Điều này cũng khiến cho bọn họ gần gũi hơn.



"Tốt, tất cả đều tới rồi. Còn Lăng Sơ đâu?"



"Nó đi sau, hôm nay nó có dẫn theo một người khách qua đây."



"Khách sao? Không phải là người bạn gái mà Lê Hân đã nhắc tới chứ?" Liễu phu nhân cười hỏi, xem ra bà cũng đã có nghe qua.



"Vâng, chính là Vũ Ninh bạn gái của nó." Phan Lệ và bà vừa trò chuyện vừa đi vào trong phòng.



Thượng Quan Ngưng Mạn đi phía sau lại thấy khó chịu, bây giờ cô căn bản không muốn nhìn thấy Cung Vũ Ninh. "Anh hai, anh có thể nghĩ biện pháp để tối nay em trừng trị Cung Vũ Ninh kia hay không?" Thượng Quan Ngưng Mạn tiến đến ghé sát bên tai của Thượng Quan Thần Húc và nói.



Gần đây Thượng Quan Thần Húc bận rộn với một khoản đầu tư mới, lần trước sau khi bị Hạ Lăng Sơ uy hiếp, anh ta cảm thấy làm một người đàn ông thì không thể sống như thế được nữa.



Anh ta phải cố gắng kiếm được một khoản tiền lớn, như vậy sau này sẽ không cần lại sống dựa vào Hạ Lăng Sơ nữa.
Trên tuổi tác thì Phan Lê Hân chỉ lớn hơn anh có vài tuổi, cho nên anh nhận tiếng xưng hô này cũng không thích hợp lắm.



"Tất cả đều tới rồi sao?" Phan Lê Hân cười và nói, sau đó lại nói với Cung Vũ Ninh: "Cô tên là Vũ Ninh sao? Hoan nghênh cô tới nhà."



"Tôi rất vinh hạnh." Cung Vũ Ninh mím môi và mỉm cười.



Phan Lê Hân nói với bọn họ. "Chúng ta vào trong đại sảnh đi!"



Liễu phu nhân đã làm một bàn cơm phong phú, trong bữa cơm, Phan Lê Hân ngồi cùng với mấy người vai vế nhỏ hơn, cho dù cũng trẻ tuổi nhưng trên người anh lại tản ra phong thái như bậc trưởng bối vậy.



Mỗi lần Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn thấy người cậu này đều cảm giác trên người cậu có vẻ uy nghiêm làm cô thậm chí không dám mở miệng nói chuyện.



Cung Vũ Ninh lại trở thành đối tượng được chào hỏi nhiều nhất trong tối nay, điều này khiến Cung Vũ Ninh cảm giác ấm áp giống như ở nhà.



"Lê Hân, chị nghe dì Liễu nói gần đây em vẫn luôn bận rộn, nhất định phải để ý tới sức khỏe của mình đấy." Phan Lệ quan tâm nói.



"Cảm ơn chị hai quan tâm, em biết rồi." Phan Lê Hân gật đầu.



"Lê Hân à! Công việc là công việc nhưng con cũng phải suy nghĩ với chuyện cưới vợ sinh con đi." Liễu phu nhân gợi ý.



Phan Lê Hân mím môi cười. "Mẹ à, mỗi lần con về nhà mẹ đều nói tới chuyện này!"



"Đó là mẹ quan tâm con nên mới nói, mẹ chỉ mong sao con nhanh chóng tìm một cô con dâu về cho mẹ, tới lúc đó con làm việc của con, mẹ cũng có người ở bên cạnh!"



Phan Lệ cười nói. "Lê Hân cũng không còn nhỏ tuổi nữa, em cũng nên suy tính đi."



Phan Lê Hân nghiêm túc nói với Phan Lệ. "Tạm thời em còn chưa gặp được người mình thích, nếu như gặp được thì em sẽ cân nhắc."