Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1288 :
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Bữa tiệc cưới của Hạ gia bắt đầu vào đúng mười hai giờ. Đại sảnh của bữa tiệc giống như được dát vàng đã lộ rõ gia thế của Hạ gia, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ ngồi cùng với người nhà ở vị trí cao nhất, Cung Vũ Ninh thay bộ lễ phục màu đỏ để mời rượu vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, dường như sau khi kết hôn, chỉ trong thời gian ngắn thì cô đã lộ ra dáng vẻ trưởng thành hơn.
Hạ Lăng Sơ nhìn vợ mà ngầm nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, ngày hôm nay Cung Vũ Ninh thật giống như muốn lấy mạng của anh vậy.
"Ba, mẹ, con và Vũ Ninh mời hai người một chén." Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đồng thời đứng dậy và mời rượu cha mẹ, sau đó lại mời rượu các cụ của Hạ gia.
Sau khi mời những người lớn tuổi xong, bọn họ lại ở mời rượu mọi người ở các bàn tiệc khác, Cung Vũ Ninh lấy rượu đỏ thay thế nên cũng có thể uống được mấy chén, Hạ Lăng Sơ muốn uống thay cô mấy chén lại bị cô từ chối.
Anh chỉ có thể nhìn người vợ bướng bỉnh này mà âm thầm bất đắc dĩ.
"Bà hai, dì, cậu, cháu và Vũ Ninh mời mọi người một chén." Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh nâng chén mời.
Phan Lê Hân vỗ nhẹ vào vai anh: "Chúc hai người sớm sinh quý tử."
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh bèn nhìn nhau cười, Cung Vũ Ninh không khỏi xấu hổ nhìn xuống dưới. Phan Lê Hân nhìn hai người, trong lòng sao có thể không hâm mộ cho được?
Bọn họ có thể ở trong biển người mênh mông mà gặp gỡ và yêu nhau là một chuyện may mắn làm sao, chẳng qua anh tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được người phụ nữ nào có thể làm cho anh động tâm, có lẽ anh có số nhất định phải cô độc một mình!
"Cậu cũng phải cố gắng lên, cháu hi vọng có thể sớm được uống rượu mừng của cậu." Hạ Lăng Sơ nhìn anh và nâng chén nói.
Phan Lê Hân sảng khoái đáp: "Được, cậu sẽ mau chóng giúp các người tìm một người mợ mới được."
Liễu phu nhân và Phan Lệ nghe vậy thì trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ cần Phan Lê Hân có tâm tư này thì đã xem như là không tệ rồi.
Nhan Lạc Y ngồi ở mấy tiểu thư trẻ tuổi ở bàn cuối cùng trong bữa tiệc, các vị tiểu thư này thậm chí không để ý tới những món ăn phong phú trên bàn mà chỉ lại đỏ mắt mong chờ nhìn về phía vị trí chính, bọn họ hy vọng có thể được phó tổng thống ưu ái liếc mắt nhìn.
"Các người nhìn kìa, phó tổng thống thật bình dị và gần gũi a! Tôi nghe nói ngài ấy rất thân thiết và dịu dàng!" Một cô gái quan sát và cảm nhận suốt một ngày cuối cùng cho ra kết luận về Phan Lê Hân.
"Còn cần cô nói sao, phó tổng thống nhìn đẹp trai như vậy lại có năng lực xuất chúng, tính cách đương nhiên tốt rồi."
"Chỉ tiếc là trong lòng của ngài ấy chỉ có công việc chính trị của đất nước mà căn bản không có cảm giác đối với phụ nữ, muốn được ngài ấy chú ý lại quá khó khăn."
Nhưng bầu không khí lúc đó thật sự khiến cô xấu hổ đến cực điểm.
Nhan Lạc Y che mặt và không dám nhìn người nữa.
Bóng dáng tuấn tú của Phan Lê Hân đứng ở cửa phòng rửa tay rồi bước ra ngoài, quần áo anh đã được xử lý thỏa đáng, đôi mắt nheo lại và khóe miệng cong lên, anh vừa thấy bực mình lại vừa buồn cười.
Không biết cô gái kia có thần kinh lớn tới mức nào mà thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng có thể đi nhầm được. Mặc dù chỉ đối diện vài giây rồi cô lại chạy mất nhưng anh vẫn lập tức nhận ra, cô chính là cô gái mà anh đã cứu ở trong vườn hoa.
May là còn có tấm ngăn cản, hơn nữa anh cũng phản ứng nhanh thì mới không quá mức xấu hổ.
Phan Lê Hân bước nhanh quay về phòng tiệc, ánh mắt anh lướt qua mọi người trong bữa tiệc nhưng không có tìm được cô gái liều lĩnh kia, xem ra lúc này cô ấy không biết đã trốn tới nơi nào rồi! Đỗ Hữu Vọng nhìn thấy Phan Lê Hân trở về thì không khỏi thấy thất vọng, xem ra ông ta còn phải chăm sóc dạy bảo thêm cho cô con nuôi này, ngay cả cách câu dẫn người đàn ông mà cũng không học được.
Một cơ hội tốt như vậy không ngờ lại bị cô lãng phí.
"Phó tổng thống, tôi mời ngài một chén." Có người đặc biệt cung kính mời rượu Phan Lê Hân.
Phan Lê Hân hơi thất thần rồi lại phục hồi lại tinh thần và nâng chén đáp lại.
"Xin lỗi không ngồi cùng anh được." Phan Lê Hân đột nhiên đứng dậy và rời khỏi vị trí của mình.
Phan Lê Hân đột nhiên kích động muốn đi tìm tìm cô gái kia, vừa lúc anh cũng thấy mệt mỏi với những cuộc xã giao ở nơi đây, ở trên bàn tiệc như vậy, mỗi người đều có chút kính nể và e sợ cùng nịnh nọt anh, Anh cũng cảm thấy có chút nhàm chán với những trường hợp này.
Khi thấy Phan Lê Hân rời đi, Liễu phu nhân lại mỉm cười ra hiệu cho Mao tiểu thư ngồi bên cạnh để cô đi theo con trai ra ngoài giải sầu một chút.
Mao tiểu thư nhận được ý của Liễu phu nhân thì lập tức kích động đứng dậy và đi theo hướng của Phan Lê Hân.
Phan Lê Hân đi về phía vườn hoa, ánh mắt anh nhìn xung quanh rồi tùy ý đi dạo ở trong vườn hoa, anh nghĩ cô gái liều lĩnh kia gặp phải anh thì hẳn sẽ ẩn nấp ở trong góc khuất nào đó của vườn hoa này!
Anh cũng không vội tìm cô mà hít thở chút không khí trong lành ở đây.