Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1294 :

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Sau khi chiếc xe xuất phát, Lam Huyền lấy hai chai nước từ trong túi của bạn, đưa cho bên Nhan Lạc Y.



Bạch Trân lập tức vui vẻ cầm lấy, “Cảm ơn bạn Lam Huyền.” nói xong, đưa cho Nhan Lạc Y.



Nhan Lạc Y cầm chai nước, lịch sự hướng Lam Huyền nhìn thể hiện lời cảm ơn, trong ánh mắt của Lam Huyền, thoáng qua một nụ cười, đồng thời còn chứa đựng tình cảm nồng nàn khác.



Nhan Lạc Y tránh ánh mắt của cậu ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, vì cô biết Lam Huyền có ý đối với mình, nhưng, cô không dám đón nhận phần tình cảm này.



Cha nuôi đã từng nói, cô tuyệt đối không được phát sinh chuyện yêu sớm trong trường học, hơn nữa, không có sự cho phép của ông ta, càng không được phép tiếp cận gần gũi với đàn ông.



Trước đây, cô cho rằng đây là do cha nuôi đối với cô là yêu mến và quan tâm, nhưng mà, từ ngày mà ông ta gọi cô quay về, sau khi nói ra một hồi xong, cô đã biết.



Cô sẽ phải giữ gìn thân thể của mình sạch sẽ nhất, tuy nhiên là để cha nuôi sẽ để cô tiếp cận với người khác.



Nhan Lạc Y biết, bản thân không có cách nào để tự dẫn dắt cuộc sống và vận mệnh của mình, ơn nghĩa nuôi dưỡng của cha nuôi, cô không thể không báo đáp, huống chi, em trai của cô được ra nước ngoài ở và học tập, học phí mỗi năm, đều là do cha nuôi gánh vác, cho dù cô có năng lực kiếm tiền, cũng không thể không báo đáp ơn nghĩa này, cho nên cô chỉ có thể đón nhận vận mệnh của mình.



Từ khi cô hiểu chuyện, thì đã biết tận dụng thời gian vào cuối tuần để làm việc bán thời gian ở gần khu vực trường học, tự kiếm chi phí sinh hoạt của bản thân, ngay cả khi cô chuyển vào trong thẻ ngân hàng của cô, mỗi tháng cũng chuyển vào được một số tiền chi phí sinh hoạt, cô cũng luôn tiết kiệm để trong thẻ không dùng, và cũng hay gửi cho em trai ở nước ngoài để tiêu vặt.



Cô tình nguyện bản thân khổ một chút, cũng không thể để em trai ở nước ngoài quá lo lắng.



Nhan Lạc Y nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Phan Lê Hân, tôn quý như thần, với cô người đàn ông đó hoàn toàn không giống với thế giới của cô.



Cô vẫn không hiểu, cha nuôi tại sao để cô đi tiếp cận một người đàn ông không thể tiếp cận như này chứ?



“Lạc Y, đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Bạch Trân vỗ vào cô, lúc đó Nhan Lạc Y mới phản ứng lại, xe dừng rồi.



Bạch Trân kéo cô đi ra, do cô không đứng vững liền va vào người Lam Huyền đang đứng bên cạnh, Lam Huyền lập tức đỡ cô ta lại.



Nhan Lạc Y căng thẳng sắc mặt đỏ lên, Bạch Trân che mồm cười khúc khích, cô ta hình như rất thích lấy Nhan Lạc Y ra để chêu chọc.



“Cậu không thể chậm chút được sao?” Nhan Lạc Y nhìn cô ta có chút tức giận nói.



Bạch Trân xuống xe, ghé vào tai cô nói nhỏ “Mình đã tạo cơ hội cho các cậu thân thiết với nhau hơn đấy! cậu còn không mau cảm ơn mình.”



Nhanh Lạc Y trừng mắt cô ta một cái nói, “Lần sau đừng làm như vậy nữa.”



“Lạc Y mình nói này, Lam Huyền có cái gì không tốt? gia thế, ngoại hình, đều là nổi trội, cậu còn chê cậu ta cái gì?” Bạch Trân nghĩ mãi không hiểu, Lam Huyền đã theo đuổi cô ta cũng hai ba năm rồi!




Phan Lê Hân nheo mày, giọng trầm quan tâm nói, “Ngã có đau không?”



“Không... không sao.” Nhan Lạc Y thở một hơi, anh ta ở đâu chui lên vậy? cô nhìn xung quanh bên cạnh, một số vệ sỹ khiêm tốn đang đứng ở đây.



Lẽ nào anh ta đã nhìn thấy hình dạng thảm hại mà cô vừa bị ngã? Mặt cô liền đỏ lên một lúc, vội nhận lại thùng hàng, “Cảm ơn...”



Tùy tiện xưng hô ngài phó Tổng thống là không phép, như vậy sẽ làm lộ thân phận của anh ta.



“Các cô ở đây bán từ thiện à?” Phan Lê Hân giọng trầm hỏi một câu.



“Đúng vậy!”



Đúng vào lúc này, Lam Huyền nghe nói cô đích thân đi bê đồ, liền vội từ trong đám người lách đi ra.



“Lạc Y.” Lam Huyền lập tức nhanh chóng đi đến bên cạnh của Nhan Lạc Y, giơ tay ra đón thùng hàng trong tay của cô, “Cậu sao không gọi mình giúp?”



Trong lời nói, trong ánh mắt tràn đầy sự thương xót, cũng có ý trách móc một chút.



Lúc này, đằng sau đội xe của Phan Lê Hân có xe đang bấm còi giục, vệ sỹ của Phan Lê Hân nhìn thấy anh ta xuống xe, mặc nhiên không dám rời đi.



Ánh mắt của Phan Lê Hân nhìn về người con trai trẻ tuổi, nhìn họ như một đôi tình nhân nhỏ, anh chuyển người bước đi về phía xe của mình.



Nhan Lạc Y quay đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy bóng dáng sau lưng cao to trong đám đông.



Lam Huyền chỉ chú tâm nhìn vào người của Nhan Lạc Y, tuyệt nhiên không phát hiện có người đàn ông vừa rồi đứng cạnh cô.



Ánh mắt của cậu ta nhìn về phía sau, cũng không nhìn thấy cái gì đặc biệt, cậu ta chỉ nhìn thấy nhiều người, liền cầm tay của Nhan Lạc Y lên nói, “Đi theo mình.”



Lúc này Phan Lê Hân đã ngồi vào trong xe, anh nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy Lam Huyền một tay ôm thùng hàng, một tay kéo tay của Nhan Lạc Y lách vào trong đám người đang đi.



Quả nhiên là một đôi tình nhân nhỏ.



Anh nhìn tài xế ngồi phía trước nói, “Đi thôi!”



Một thời gian ngắn ở lại, nhưng một giao lộ ngắn ngủi giữa hai người khác nhau