Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1316 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Nhan Lạc Y quay trở về nhà, đúng lúc cha nuôi cũng ở nhà.



"Cha nuôi." Nhan Lạc Y có chút bối rối.



"Con vừa đi đâu?" Đỗ Hữu Vọng nhìn và hỏi.



"Con... con đi gặp một người bạn. Anh ấy bảo con tới chỗ anh ta làm việc. Cha nuôi, con nhận việc đó rồi." Nhan Lạc Y vẫn nhìn Đỗ Hữu Vọng với ánh mắt khẩn cầu.



Đỗ Hữu Vọng vốn muốn lợi dụng cô để tiếp cận Phan Lê Hân. Bây giờ chẳng còn cơ hội nào, đến bản thân còn bị xử lý. Bây giờ ông quả thực mệt mỏi.



"Được, con tự quyết định đi!" Đỗ Hữu Vọng không can thiệp.



"Cảm ơn cha nuôi." Nhan Lạc Y cảm ơn, "Tuần sau con sẽ đi làm."



Đỗ Hữu Vọng gật đầu rồi nhìn sang Nhan Tử Dương.



Ở phía sau, Nhan Lạc Y thở dài một tiếng. Cũng mãy là cha nuôi không hỏi thêm, nếu không cô không biết phải giấu như thế nào.



Ở trên tầng hai, vết thương của Nhan Tử Dương đã dần dần lành lại. Khi biết đó là con trai ruột của mình, Đỗ Hữu Vọng cảm thấy thỏa mãn hơn.



Nhan Lạc Y cũng chờ đợi sang tuần mới. Nghĩ tới Phan Lê Hân cô lại thấy lo lắng.



Trong nước.



Nhà họ Cổ.



Một cuộc gặp mặt gia đình chính thức. Cha mẹ của Nhiếp Quân Cố tới nhà thông gia tương lai gặp mặt.



Kể từ sau sự việc do Cổ Hạo gây ra, ông bà Cổ không còn dám ép con gái chia tay. Hơn nữa, từ chuyện đó họ cũng đã hiểu được con người của Nhiếp Quân Cố. Tình cảm anh ta dành cho con gái của mình là rất kiên định.



Vì thế họ đã đồng ý hôn sự. Còn ông bà Nhiếp cũng không phải người cao ngạo kiêu căng với gia thế của mình. Họ là những người có văn hóa, ứng xử hài hòa. Cổ Duyệt được gả vào gia đình này chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.



Nhiếp phu nhân chỉ có một người con trai, từ nhỏ định sinh một đứa con gái nữa nhưng vì chuyện làm ăn bận rộn nên đành gác lại. Bây giờ Cổ Duyệt chính là món quà tốt nhất đối với họ.



Do khoảng cách địa lý của hai nước, Nhiếp Quân Cố và Cổ Duyệt quyết định tổ chức hôn lễ dạng du lịch.
Tòa nhà được trang trí rất phong cách, đầy sự xa hoa nhưng ấm cúng.



Nhan Lạc Y có chút hồi hộp bước vào phòng khách xa hoa. Cô ngẩng đầu nhìn những bức tranh lớn treo trên tường, nghĩ rằng những bức tranh đó hẳn đều là tác phẩm thật sự.



“Nhan tiểu thư, đây chính là nơi ở của ngài phó tổng thống. Căn biệt thự này thường có người tới dọn dẹp. Nhưng phần lớn thời gian ở đây không cho phép người lạ ra vào.”



Nhan Lạc Y nghe một cách cẩn thận, trong đầu cô hơi mơ hồ. Vậy cô tới đây để làm gì?



“Ngài phó tổng thống ban ngày sẽ làm việc ở bên khu văn phòng, chỉ có buổi tối mới về đây nghỉ ngơi. Nhan tiểu thư, cô có thể ở đây từ thứ hai tới thứ sáu.”



“Hả?”Nhan Lạc Y ngạc nhiên, ở đây sao?



Tần Chính nhìn cô có vẻ khó xử, rồi anh nói thêm, “Phó tổng thống có thân phận tôn quý. Nhan tiểu thư có thể yên tâm, dù là ở cùng phòng với ngài cũng không phải lo lắng điều gì.”



Nhan Lạc Y hơi đỏ mặt, cô không lo điều này, mà không biết phải nói với cha nuôi cô như thế nào.



“Cô có vấn đề gì không?”Tần Chính hỏi cô.



Nhan Lạc Y đương nhiên muốn nói. Thế nhưng đây là vấn đề cá nhân nên cô phải thuyết phục cha nuôi của cô.



Nếu cô không ngoan ngoãn ở đây, thì việc cha nuôi cô bị tố cáo sẽ không được giải quyết êm thấm rồi hay sao?



Cô lắc đầu, “Không có.”



Tần Chính cười, “Được, Nhan tiểu thư, tôi sẽ đưa cô đi xung quanh tìm hiểu. Ngày mai cô sẽ chuyển tới đây.”



Nhan Lạc Y gật đầu. Tần Chính dẫn cô tham quan tòa biệt thư 3 tầng, rất rộng lớn, thiết kế với 3 màu trắng, đen, và xám làm chủ đạo. Trong tòa nhà có nhiều đồ dùng màu vàng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.



Tần Chính dẫn cô tới trước một cánh cửa, “Đây là phòng ngủ của phó tổng thống. Bình thường cô đừng tới gần.”



Nhan Lạc Y thấy hơi nóng mặt, sao cố có thể tới gần đây cơ chứ.



Cuối cùng Tần Chính dẫn cô tới một phòng căn phòng ở tầng 2, và nói đây là phòng của cô.