Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1318 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Buổi chiều, Phan Lê Hân tới văn phòng. Một mình Nhan Lạc Y ở biệt thự đi xung quanh một vòng để quen với môi trường. Công việc của cô coi như đã ổn định.



Cô chợt nghĩ tới Vương Hương. Cô ấy ở ngay khu văn phòng. Cô ấy vẫn còn nửa năm thực tập, không biết sau này còn có cơ hội gặp nhau không.



Thế nhưng cô nghĩ sẽ không có khả năng ấy. Khu vực phủ tổng thống phân chia rất nghiêm ngặt, khu vực này không thể tùy tiện sang khu vực khác.



Thế nhưng trước khi đi Phan Lê Hân có dặn rằng cô có thể đi lại tự do trong biệt thự. Nếu muốn giết thời gian, có thể lên thư phòng tầng 3.



Nhan Lạc Y lên một căn phòng trên tầng 3, trông không giống như phòng ngủ của anh ấy nên đẩy cửa bước vào.



Cô ồ lên một tiếng.



Nhiều sách quá! Giá sách cao tới hơn 2m, chạy quanh căn phòng. Trên giá sách được liên kết bởi hai thang di động, người đọc sách chỉ cần đẩy nhẹ là có thể tìm được cuốn sách mình cần.



Nhan Lạc Y nghĩ thời gian còn sớm, nên cô có thể giết thời gian bằng cách đọc sách. Cô đứng đó tìm một cuốn sách, rồi đem ra ghế sô-pha cạnh ban công ngồi đọc.



Cô cứ thế đọc. Thời gian này chăm sóc em trai nên ngủ khá ít. Cô cảm thấy ghế sô-pha thật mềm mại. Cô dựa vào đó, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Ánh mặt trời mùa thu sau buổi trưa ấm áp. Cô cầm sách che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng mấy chốc cô đã ngủ đi.



Tại văn phòng phủ tổng thống, Phan Lê Hân đã làm xong việc. Anh đứng dậy muốn đi dạo một lát. Đứng từ văn phòng có thể nhìn thấy nơi anh ở. Mái nhà ngói đỏ lấp ló sau hàng cây khiến anh nhớ tới Nhan Lạc Y đang ở đó.



Khi anh ở đây một mình cảm thấy rất cô đơn. Lúc này, anh đã trói cô vào đây, không biết cô ấy đang làm gì.



Phan Lê Hân mặc chiếc áo bên ngoài vào rồi bước ra.



Tần Chính thấy anh đi ra nên hỏi, “Thưa ngài, ngài muốn ra ngoài sao?”



“Tôi đi lấy ít tài liệu.” Phan Lê Hân đáp lời.



Tần Chính lập tức hiểu ra anh ấy muốn đi đâu nên cười, “Vâng.”



Phan Lê Hân ra khỏi tòa nhà, bước về phía nhà ở, ở cách đó không tới 1km. Anh nhanh chóng bước tới trước cửa. Cánh cửa khép hờ, vì ở đây được bảo vệ chặt chẽ nên bình thường cửa luôn mở. Chỉ có buổi tối khi ngủ mới khóa cửa.



Phan Lê Hân đẩy cửa đi vào, không nhìn thấy Nhan Lạc Y ở tầng 1. Lúc này anh nghĩ có lẽ cô ấy trên tầng 3 đọc sách.



Phan Lê Hân bước khoan thai lên tầng, lắng nghe xung quanh. Anh chợt nghĩ, đưa cô ấy tới đây làm việc, có lẽ là chuyện chẳng thú vị gì.




“Cha nuôi, con về rồi.” Nhan Lạc Y nhìn ông và chào.



“Ừ! Ngày đầu tiên thế nào?” Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu hỏi.



“Cũng được ạ. Cha ơi, có lẽ con phải ở lại nhà trọ của công ty để tiện đi làm.” Nhan Lạc Y nhìn cha cô với vẻ cẩn thận.



Đỗ Hữu Vọng lập tức chau mày, “Lúc nào vào đó ở?”



“Ngày mai ạ...”



Lúc này Nhan Tử Dương đang ở tầng hai lên tiếng, “Cha nuôi, chị con khó khăn lắm mới tìm được viện này, cha đồng ý đi!”



Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu nhìn con trai, ông lại mềm lòng, nhìn Nhan Lạc Y nói, “Được, vậy con quyết định đi.”



“Cảm ơn cha nuôi.” Nhan Lạc Y thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức đi lên tầng, nhìn em trai, “Tử Dương, em đừng đi lại linh tinh đấy.”



“Không sao, em sắp khỏi rồi. Chị, chị đừng lo lắng cho em’ Nhan Tử Dương còn trẻ nên hồi phục rất nhanh, chỉ khoảng 1 tuần nữa là được tháo bó bột.



Nhan Lạc Y nhìn em trai, trong lòng cảm thấy áy náy. Lúc này cô vẫn muốn được chăm sóc em cô. nếu chỉ là công việc bình thường, cô có thể sẽ không nhận.



Thế nhưng đây là công việc cô không thể không nhận.



“Tử Dương, hai ngày cuối tuần chị sẽ về chăm sóc cho em.’ Nhan Lạc Y nói.



“Chị, chị tự chăm sóc mình đi. Em không sao, có cha nuôi chăm sóc em rồi. Ông rất tốt đối với em.” Nhan Tử Dương cũng cảm thấy tình thương của Đỗ Hữu Vọng dành cho mình.



“Ừ,” Nhan Lạc Y gật đầu.



Chiều tối tại nhà họ Phan, đoàn xe của Phan Lê Hân dừng ở trước của. Vệ sỹ của Phan Lê Hân xuống mở cửa, sau đó Phan Lê Hân bước vào bên trong nhà.



Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy bóng dáng một người con gái lạ mặt.



Liễu phu nhân đang nói chuyện vói cô ấy. Nhìn thấy con trai về, bà lập tức cười, “Lê Hân, con về rồi đấy à.”