Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1326 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Người đàn ông mà Nhan Lạc Y nắm tay, chỉ cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ tứ phía xung quanh.
Trong những ánh mắt đó, đều tràn đầy sự hiếu kì về cô.
Nhưng những thứ này, cũng không phải là nguyên nhân gây ra sự căng thẳng cho Nhan Lạc Y, mà là, nắm lấy người đàn ông này, lòng bàn tay của cô nắm chặt đến nỗi vã ra mồ hôi.
Đi vào trong đại sảnh, có nhân viên phục vụ mở cửa cho họ, trong đại sảnh chói lóa huy hoàng, thiết kế bảy tám bàn tiệc, kế bên bàn tiệc, đều trưng bày ghế dựa và ghế sofa, toàn những nhân vật quan trọng tham gia bữa tiệc này đang ngồi trên đó.
Lý Mỹ Thuần đứng cạnh một chiếc ghế sofa gần cửa nhất, vào lúc cô chuẩn bị nở ra nụ cười hút hồn nhìn về phía cánh cửa lớn, nhưng phát hiện, trên cánh tay của Phan Lê Hân, có một cánh tay gầy nhỏ thu hút của một người phụ nữ đang nắm lấy, người phụ nữ dưới thân hình cao to đang ẩn núp phía sau lưng anh, trong khoảnh khắc đó cô không nhìn kĩ được dung mạo của người phụ nữ đó.
Nhưng mà, Phan Lê Hân dắt bạn nữ đi cùng như thế này, điều này thật khiến cô thất vọng, chẳng lẽ người con gái đang nắm tay anh, là người bạn gái chưa được anh công bố ra bên ngoài sao?
Ánh mắt đố kị của Lý Mỹ Thuần liếc sang hình bóng kia, và cũng ngay lúc này, Nhan Lạc Y mỉm cười nghiêng đầu sang bên cạnh, khuôn mặt thanh tú thuần khiết, liền xuất hiện trong đáy mắt của Lý Mỹ Thuần.
Bỗng dưng, đôi mắt của Lý Mỹ Thuần mở to đến nỗi không thể ngờ vực được.
Sao lại như vậy? Người phụ nữ đó lại là Nhan Lạc Y? Ánh mắt thù ghét của Lý Mỹ Thuần tiếp tục bắn tỉa qua đó, lần này Nhan Lạc Y dừng lại ở vị trí trước mặt, cô đứng bên cạnh Phan Lê Hân, nhìn về phía đông người.
Lý Mỹ Thuần nhìn không thể nào rõ hơn thế nữa, người con gái đó chính là Nhan Lạc Y, cô ta chẳng thể nào tưởng tượng được, kẻ từ lúc thực tập đến lúc bị khai trừ, lại có tư cách đứng bên cạnh ngài phó tổng thống, cô ta đào đâu ra mối quan hệ để nâng bi thế này?
Trong lòng của Lỹ Mỹ Thuần đố kị như một dòng lũ sắp nhấn chìm cô ta rồi, chiếc ly cô cầm đang nắm thật chặt trong tay.
Hàm răng cắn chặt, dường như muốn lập tức xông lên đó, đuổi Nhan Lạc Y rời khỏi.
Nhan Lạc Y trong mắt của cô, đã cướp đi quá nhiều sự chú ý vốn dĩ là của cô, lúc trước trong trường học, ngôi vị hoa khôi trường của cô, cũng được chuyển sang cho cô ấy sở hữu, và, trong trường hay lấy cô và cô ấy ra gán ghép so sánh nhiều nhất, là Nhan Lạc Y.
Nhiều khi, cô âm thầm nghe được đám học sinh nói, Nhan Lạc Y mới là đại mỹ nhân đích thực, còn cô thì chỉ là đẹp sau phẫu thuật thẩm mỹ thôi, cho dù cô có chỉnh sửa chút ít, nhưng cũng đâu tới nỗi chỉnh cả khuôn mặt!
Càng có chút bối rối, thì càng thù hận Nhan Lạc Y, bây giờ, Lý Mỹ Thuần cảm thấy, nếu Nhan Lạc Y là người phụ nữ thực sự của ngài phó tổng thống, vậy thì đời này kiếp này cô đừng hòng đấu lại cô ấy nữa.
Phan Lê Hân lễ phép gật đầu, “Chào cô.”
Nhưng trong ánh mắt, lại lấp lóe ánh nhìn phức tạp, cha của Lý Mỹ Thuần, là người cử báo về Đỗ Hữu Vọng, và người con gái trước mắt tuổi tác không lớn, nhưng tràn đầy thủ đoạn tâm cơ, trong mắt chứa đầy dã tâm.
So với ánh mắt của Nhan Lạc Y, một người giống như một vầng trăng sáng trưng, một người thì như ánh sáng trong dòng nước mờ đục.
Lý Mỹ Thuần còn tưởng Phan Lê Hân sẽ nói về chuyện trong trường đại học với cô, sẽ tiếp xúc vài câu, nhưng cô vẫn suy nghĩ quá nhiều rồi, Phan Lê Hân nắm lấy một cụ già năm nay đã chín mươi tuổi, cực kì thân thiết trò chuyện với ông.
Lý Mỹ Thuần nếu cắt ngang ngay lúc này, thì vô cùng bất lịch sự.
Cô biết điều quay người đi, nhìn trong đám người đông đúc, Nhan Lạc Y mặc bộ lễ phục đẳng cấp, lan tỏa khí chất ôn nhu, Lý Mỹ Thuần lúc này mới cúi mắt soi nhìn bản thân, không thể phủ nhận, thân hình của cô không tệ, nhưng thua ở điểm bộ đồ của cô không đủ nổi bật. Ánh mắt của Lý Mỹ Thuần lưu chuyển nỗi ác độc, Nhan Lạc Y ở đây, cướp hết mọi phong thái của cô, nếu như cô ấy rời khỏi thì sao nhỉ? Vậy thì, buổi tiệc tiếp theo của tối nay, cô sẽ có thời gian giao lưu với ngài phó tổng thống rồi.
Bây giờ chỉ mới là lúc bắt đầu, nếu bộ lễ phục trên người của Nhan Lạc Y bị làm dơ, cô ấy chắc chắn phải đi thay đồ, hoặc là, trực tiếp rời khỏi hiện trường.
Đúng vậy, cô ta phải tìm một cơ hội, khiến Nhan Lạc Y rời khỏi nơi đây.
Ánh mắt của Phan Lê Hân vừa chú ý trò truyện cùng trưởng bối, đôi lúc chú ý hình dáng cao gầy trong dòng người di chuyển.
Lúc này, Nhan Lạc Y đã ngồi xuống, liền trò chuyện với một bà lão hơn tám mươi tuổi, thật ra, vị bà cụ này thấy cô xinh đẹp quá, liền chủ động tới bắt chuyện. Người già nói nhiều, Nhan Lạc Y mỉm cười nhẫn nại nghe bà nói, bà cụ vẫn không quên nắm tay với cô, nói về cuộc sống gần đây của bà, những vụ việc như đi khám bác sĩ.
Chỉ xem Nhan Lạc Y như một người nghe không hơn không kém.
Lý Mỹ Thuần ngồi bên cạnh ông nội, chống cằm nhìn Phan Lê Hân, nhưng phát hiện vài lần Phan Lê Hân đang trò chuyện, ánh mắt đều đặt lên người của Nhan Lạc Y.
Cô thở dài một hơi, làm sao đây? Chẳng lẽ không có cách để Nhan Lạc Y rời khỏi đây sao?
Lý Mỹ Thuần đương nhiên không muốn đích thân ra tay, lỡ như bị Phan Lê Hân biết được thì tiêu. Vậy thì còn cách gì nữa đây? Ánh mắt của Lý Mỹ Thuần bất giác đặt lên người của nhân viên phục vụ trong dòng người đông đúc.