Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1337 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Lam Huyền không nói gì, chỉ dùng sức kéo tay Nhan Lạc Y, đi thẳng đến một nơi cách đó khá xa.



Cuối cùng, khi đến một góc trong vườn hoa, Lam Huyền mới buông Nhan Lạc Y ra, đồng thời khẩn trương nói với cô: “Lạc Y, chuyện mình chuẩn bị nói rất nghiêm túc, cậu hãy chú ý lắng nghe!”



Nhan Lạc Y gật đầu, nhưng lại theo bản năng lùi lại một bước: “Có chuyện gì thì nói đi, mình đang nghe đây!”



“Lạc Y, mình thích cậu!” Lam Huyền trực tiếp nói ra.



Nhan Lạc Y hơi hoảng sợ, nhưng Lam Huyền không cho cô thời gian phản ứng: “Từ ngày thành lập trường ba năm trước, mình gặp được cậu thì mình đã yêu cậu rồi, trong đầu mình đều là hình ảnh của cậu, Lạc Y, cậu là người đầu tiên khiến mình rung động như vậy!”



“Cậu biết không? Mình nhờ rất nhiều người nghe ngóng tin tức của cậu, nghe nói gia giáo của nhà cậu rất nghiêm khắc cho nên mình không dám làm phiền, sợ mang lại phiền phức cho cậu, sợ làm cậu khó xử. Nhưng bây giờ chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này có thể ở lại phủ Tổng Thống làm việc, chúng ta ở bên nhau được không? Mình nhất định sẽ yêu cậu cả đời!”



Nói xong, Lam Huyền lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu xanh lam, quỳ một chân xuống đất, nâng chiếc nhẫn kim cương lên trước mặt cô: “Lạc Y, đồng ý với mình được không? Đừng từ chối…”



Nhan Lạc Y giật mình nhìn Lam Huyền tỏ tình với cô, khi nhìn đến chiếc nhẫn kim cương kia thì cô đột nhiên hoảng hốt, lắc đầu xua tay: “Lam Huyền, cậu đừng như vậy!”



“Mấy ngày gần đây mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình không thể mất đi cậu được! Mình muốn ở bên cậu cả đời! Cả ngày trong đầu mình chỉ nghĩ về cậu, tôi nghĩ về cậu nhiều tới mức sắp phát điên rồi!”



Ở rừng cây đằng sau, không biết từ lúc nào đã có một bóng người cao lớn, thu hết một màn này vào trong mắt, nghe được rõ ràng mọi chuyện.



Giờ phút này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm về phía Nhan Lạc Y, anh rất muốn xem cô sẽ lựa chọn thế nào.



Phan Lê Hân không ngờ tới, anh chỉ nổi hứng muốn đi tới nơi này nhìn cô một cái thì lại gặp được cảnh cô bị người ta tỏ tình.



Xem ra, cô là một người phụ nữ rất được hoan nghênh.



Lam Huyền mong đợi nhìn Nhan Lạc Y, mong đợi câu trả lời của cô.



Nhan Lạc Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nhận nhẫn của Lam Huyền, có chút áy náy nhìn anh: “Xin lỗi Lam Huyền, mình không thể đồng ý với cậu…”



“Vì sao?” Lam Huyền đứng dậy, lo lắng nhìn cô: “Có phải mình có chỗ nào không tốt không?”



Nhan Lạc Y lắc đầu: “Không phải, cậu rất tốt, nguyên nhân là ở phía mình…”



“Có phải mình quá đường đột nên đã dọa cậu rồi không?” Lam Huyền tìm được nguyên nhân.




Nhan Lạc Y có chút buồn bực, cô đâu có ý này chứ? Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải em muốn làm bạn gái cậu ấy, em chỉ không muốn làm tổn thương cậu ấy mà thôi.”



“Cậu ta tỏ tình với em, em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là kiên quyết từ chối, hoặc là đồng ý, không có sự lựa chọn thứ ba. Nếu em từ chối không dứt khoát thì chính là gieo rắc hi vọng cho cậu ta, khiến cậu ta luôn chú ý đến em, lãng phí thời gian trên người em.” Phan Lê Hân nhìn chằm chằm Nhan Lạc Y.



Nhan Lạc Y lập tức thở dài một hơi: “Chỉ có thể như vậy sao?” Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh vừa nói mấy lời như vậy, nhỡ cậu ấy hiểu lầm em và anh…”



Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn thẳng vào cô: “Hiểu lầm chúng ta làm sao?”



Mặt Nhan Lạc Y đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Là hiểu lầm chúng ta… ở bên nhau đó…”



Đáy mắt Phan Lê Hân hiện lên ý cười: “Chuyện này thì có gì đâu, nếu em không muốn từ chối cậu ta một cách quá tuyệt tình thì cứ để cậu ta hiểu lầm đi.”



“Nhưng chúng ta…” Nhan Lạc Y cảm thấy nói dối không tốt.



“Chúng ta làm sao?” Phan Lê Hân trêu chọc cô.



“Không có… không có gì…” Nhan Lạc Y cắn môi, khẽ lắc đầu.



Phan Lê Hân không ép buộc cô, anh nói với cô: “Em có muốn cậu ta tiếp tục ở đây không?”



Nhan Lạc Y lập tức kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”



“Nếu như em không muốn cậu ta ở đây thì cậu có thể điều cậu ta đi chỗ khác.” Phan Lê Hân nói với cô.



Nhan Lạc Y giật mình: “Chuyện này em không thể quyết định thay cậu ấy được, nhất định cha cậu ấy rất hi vọng vào cậu ấy… Không thể để vì em mà cậu ấy mất đi tiền đồ được!”



“Đây là do em tốt bụng, hay do em muốn cùng cậu ta tiếp tục gặp mặt?” Phan Lê Hân hỏi ngược lại một câu.



Nhan Lạc Y lắc đầu: “Không phải, em chỉ cảm thấy em không nên làm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác mà thôi.”



“Chỉ như vậy?”



“Ừm, chỉ như vậy.” Nhan Lạc Y gật đầu.