Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1339 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
“Cái đó... cái đó, em đã uống qua.” Nhan Lạc Y ngại ngùng nói.
Phan Lê Hân ngước mắt lên, nheo mắt và cười: “Anh không ngại!”
Nhan Lạc Y chạm vào ánh mắt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh sâu thẳm và quyến rũ, giống như một dòng suối băng, phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ phóng ra một lần vào lúc này.
Khiến người ta muốn chìm đắm trong trong đôi mắt này.
Nhan Lạc Y không khỏi xấu hổ và cắn môi, không dám tiếp xúc với ánh mắt anh nhiều hơn vì sợ trái tâm mình sẽ đập loạn mất.
Lúc này, bữa tối đã được sẵn sàng, Phan Lê Hân đứng lên nói: “Đi thôi! Ăn xong sớm, em còn trở lại giúp anh làm chút chuyện.”
“A! Được ạ.” Nhan Lạc Y rất cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể đến giúp anh thì cô lại thấy vui vẻ.
Cô cũng không muốn cứ ăn không ở không chỗ của anh, điều này làm cô cảm thấy không thoải mái.
Ăn cơm xong, cô theo Phan Lê Hân vào trong thư phòng của anh, chỉ thấy trên bàn sách của anh có đặt hai thùng sách, hơn nữa những quyển sách này cũng không phải là sách mới, rõ ràng có một ít vết tích từng được người ta lật qua xem.
“Anh muốn phân loại những quyển sách này thành các bộ sưu tập, một lát nữa em đưa chúng cho anh” Phan Lê Hân nói với cô.
“Dạ, vâng.” Nhan Lạc Y gật đầu.
Phan Lê Hân lấy ra hai quyển và lật xem rồi bước lên cái thang, bắt đầu tìm kiếm ngăn phân loại của chúng, anh rất quen thuộc với tủ sách này, Nhan Lạc Y lại đứng ở bên cạnh cái thang để chuyển sách cho anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thư phòng chỉ truyền đến tiếng thang trượt chuyển động. Thỉnh thoảng, Phan Lê Hân lật xem trang sách bên trong, suy nghĩ để xác định loại sách.
Tốn hơn nửa giờ, anh mới phân loại xong hai thùng sách.
Nhan Lạc Y chuyển sách tới mồ hôi rịn, cô luôn phải ngẩng đầu nên cái cổ có hơi cứng, cánh tay cũng hơi tê dại.
Phan Lê Hân từ trên thang bước xuống và đẩy hai cái thùng vào trong ngăn kéo phía dưới rồi nói với cô: “Có mệt không?”
“Không mệt!” Nhan Lạc Y lập tức cười toe toét.
Phan Lê Hân thò tay ra xoa đầu của cô: “Lát nữa anh sẽ thưởng cho em một món quà.”
Nhan Lạc Y về trong phòng mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái vòng tay này, nó thật sự rất đẹp, cô không khỏi tò mò đi kiểm tra giá của nó, cô tìm được một cái tương tự, nhưng giá của nó lại lên tới hơn năm trăm vạn, cô khiếp sợ đến mức trái tim thắt lại và lập tức ngồi dậy.
Đắt như vậy sao? Xem tình hình, cái vòng trên tay cô hình như còn trong suốt hơn, rõ ràng thuộc về loại vô cùng hiếm thấy.
Nhan Lạc Y nuốt nước bọt, cô thò tay muốn tháo cái vòng ra để trả lại cho anh, muốn cô mỗi ngày đeo một cái vòng tay hơn năm trăm vạn, cô sẽ thấy rất căng thẳng.
Sợ nó vỡ, sợ nó mất, sợ bị xước, nói chung là sẽ rất bất an. Cô đang muốn tháo ra thì trong đầu lại vang lên câu nói của Phan Lê Hân vừa rồi, không cho cô được tháo xuống.
Vì sao không cho cô được tháo xuống chứ? Nếu như cô làm chút việc nặng gì đó, hoặc phải đi ra ngoài, cô chắc chắn sẽ không thể đeo nó được! Quá rêu rao rồi.
Nhan Lạc Y vẫn lặng lẽ tháo cái vòng tay xuống và đặt lại vào trong cái hộp gấm kia, cô viết một tờ giấy, chỉ có một câu: “Em không thể nhận chiếc vòng tay này được, em vẫn muốn một cái cốc hơn!”
Cô ghi xong lại đưa cái hộp cùng tờ giấy vào trong phòng ngủ chính của anh, sau khi đóng cửa đi ra, cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhan Lạc Y không khỏi cảm thấy mệt mỏi, cô muốn tắm một chút rồi đi ngủ.
Cô tắm xong lại thay một chiếc áo ngủ thu đông có hình hoạt hình, mái tóc dài để xõa sau lưng khiến cô có vẻ đặc biệt trẻ trung và đáng yêu.
Trong thư phòng, Phan Lê Hân vốn muốn xem sách một lát, nhưng không biết vì sao trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Nhan Lạc Y, nghĩ tới chuyện cô đã đeo vòng tay của anh, anh lại không nhịn được mà mỉm cười.
Anh không nghĩ tới mình ép buộc cô, kết quả cô đã đeo lên.
Phan Lê Hân không thể tập trung đọc sách được, nên cũng không xem nữa, anh đứng dậy trở về phòng, khi đi ngang qua cửa phòng của Nhan Lạc Y, nhìn thấy bên trong có ánh đèn hắt ra, anh lại khẽ cười.
Khi anh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hộp gấm để ở trên chiếc tủ đầu giường, hơn nữa còn đè lên một lá thư màu hồng.
Anh hơi nhíu màu và rút tờ giấy ra nhìn, phía trên đó viết lời từ chối anh.
Tim Phan Lê Hân lập tức căng ra, không phải anh đã bảo không cho phép cho tháo xuống rồi sao? Tại sao trong giây lát cô đã làm trái lại lời anh nói rồi?
Phan Lê Hân không hiểu nên cảm thấy cần phải trực tiếp gặp mặt cô để nói cho rõ ràng, anh cầm tờ giấy và xoay người ra khỏi cửa.
Anh gõ vào cửa phòng của cô: “Lạc Y, em mở cửa ra.”