Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1358 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Nụ hôn nóng bỏng của anh, mùi vị trên người anh giống như một tấm lưới dày đặc bao bọc lấy Nhan Lạc Y, cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, quên đi tất cả, không muốn dừng nụ hôn này lại.



Phan Lê Hân cảm thấy sự cuồng nhiệt của cô, có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút lo lắng, anh khẽ rời xa, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô gái mặt đỏ bừng.



Nhan Lạc Y bị anh nhìn khiến cô chị muốn đào lỗ chui ngay xuống đất, chính vừa nãy cô đã đã mất kiểm soát, trái tim mất kiểm soát, coi nụ hôn này thành nụ hôn tận thế, vì trong tim cô có một nỗi sợ hại, cô sẽ rời xa anh.



Phan Lê Hân không che giấu nụ cười vui mừng: “Sao vậy, không thích nụ hôn của anh?”



Câu này khiến Nhan Lạc Y vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, không biết nên làm thế nào, chỉ biết nhào vào lòng anh, vùi gương mặt của mình vào ngực anh, không cho anh nhìn.



Phan Lê Hân lập tức ôm chặt lấy cô, mỉm cười hôn lên tóc cô, anh còn tưởng rằng mình làm cô sợ hãi!



“Tối nay anh không về nữa được không?” Giọng Phan Lê Hân khàn khàn lọt vào tai cô.



Bây giờ, Nhan Lạc Y sợ hãi ngẩng đầu dậy, gương mặt ửng hồng trở nên kinh hoàng.



Phan Lê Hân tưởng rằng cô sẽ giữ mình lại, song trong đôi mắt trong veo của cô rõ ràng chỉ có sợ hãi, anh không khỏi hối hận vì đã đường đột ám thị ý này.



Anh nheo mắt cười: “Đùa với em thôi.”



Nhan Lạc Y lùi lại sau một bước, có chút bối rối nói: “Xin lỗi, em... nhường phòng ngủ chính cho anh.”



“Anh còn có công việc phải làm, chỉ tới thăm em thôi.” Phan Lê Hân an ủi cô: “Em ngủ sớm đi.”



Nhan Lạc Y thầm thở phào, càng ở gần anh trong lòng cô càng cảm thấy bất an, cô chỉ sợ mình sẽ mang lại tai họa cho anh, nghĩ thôi cũng sợ, vì thế càng yêu anh cô càng phải rời xa anh!



Đây là một loại tình yêu đau khổ này, yêu anh thì nhất định phải rời xa anh.




“Mau tìm một đường đi, hộ tống ngài tổng thống rời đi.”



Lúc này, trên cửa sổ lầu hai của nhà xưởng xuất hiện tay súng bắn tỉa, xem ra lần này là một vụ thích sát có tổ chức đã được mưu tính từ trước.



Vệ sĩ lập tức phản kích kịch liệt, hai vệ sĩ của Phan Lê Hân nhanh chóng tìm phương hướng chuẩn xác, hộ tống đi vào một hành lang trong nhà xưởng, có điều lại tiếp tục xuất hiện mai phục.



Vệ sĩ của Phan Lê Hân liền hộ tống anh tới góc tối của hành lang: “Các hạ, ngài đợi ở đây, chúng tôi sẽ đi quét sạch đường đi, hộ tống ngài ra khỏi đây.”



Sắc mặt Phan Lê Hân vô cùng trấn tĩnh, anh gật đầu: "Cẩn thận một chút." Trong lúc này không phải anh né tránh không chiến đấu, mà là thân phận của anh, trách nhiệm anh phải gánh vác buộc anh phải sống, cho dù tất cả mọi vệ sĩ đều chiến đấu hi sinh trước mặt anh.



Phan Lê Hân khẽ thở dài, lúc này trong đầu anh ẩn hiện sứ mạnh của cả quốc gia, mẹ anh, còn có cả Nhan Lạc Y, đây chính là lí do buộc anh phải sống.



Vệ sĩ phía trước khẽ kêu mấy tiếng, rõ ràng đã trúng đạn, chừng hai phút sau, trong tai nghe của vệ sĩ bên cạnh anh truyền tới tiếng của đồng đội: “Dẫn ngài tổng thống qua đây, tôi đã tìm được một đường để rời đi rồi.”



“Ngài tổng thống, hãy đi theo chúng tôi.” Nói xong hai vệ sĩ một trước một sau hộ tống Phan Lê Hân bước đi, sau lưng lại xuất hiện tay súng, hai vệ sĩ lập tức đẩy Phan Lê Hân vào một cánh cửa để bảo vệ, họ ở lại đối phó với tay súng kia.



Sau khi hai vệ sĩ đẩy Phan Lê Hân vào thì nhìn thấy một lính đán thuê đang chĩa súng vào vệ sĩ đang thở dốc trên mặt đất, bắn một phát súng.



Người lính đánh thuê này không ngờ Phan Lê Hân lại đột ngột xuất hiện, hắn bắn xong liền chĩa súng về phía Phan Lê Hân nhưng Phan Lê Hân nhanh tay hơn, súng bắn chuẩn xác, khiến gã đãn ông này căn bản không kịp phản ứng.



Lúc này trong ánh mắt của Phan Lê Hân lấp lánh khí thế giống như một quân thần.



Sau lưng vọng lại tiếng kêu đau đớn của vệ sĩ, Phan Lê Hân quay người lại, mượn sự che chắn của khung cửa, bắn hạ một lính đánh thuê muốn lấy mạng của vệ sĩ.



Vệ sĩ chẳng qua chỉ bị thương ở tay, một đồng đội khác của anh ta đã ngã xuống, anh ta lập tức tới bên Phan Lê Hân, vội vàng nói: “Các hạ, chúng ta đi thôi.”