Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1377 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Cô phát hiện ra người đàn ông này vẫn đang say ngủ, không hề phát hiện ra, tốt lắm, vậy cô có thể hôn anh thêm cái nữa rồi, hoặc giả, có thể nhân cơ hội làm điều gì đó xấu xa.



Nhan Lạc Y vừa ngủ dậy, cô tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm, cô lại khe khẽ, khe khẽ hôn lên bờ mi rậm của anh, hôn lên cái mũi cao của anh, chuẩn bị hôn lên bờ môi thì ngay lập tức, cô cảm nhận được khoé môi của anh đang mỉm cười.



Cô lập tức ngước mắt lên, không biết người đàn ông này đã tỉnh dậy từ bao giờ, ánh mắt anh được mặt trời chiếu vào, nụ cười đẹp mê hồn.



Nhan Lạc Y lập tức xấu hổ cắn đôi mổi đỏ mọng của mình, nói: “Anh tỉnh rồi à.”



Phan Lê Hân cười nheo mắt lại nói: “Em đang làm gì vậy?”



“Em... Em làm gì chứ!” Nhan Lạc Y không muốn thừa nhận, dù sao thì lúc cô hôn anh thì anh cũng đâu có bắt được tại trận.



Ánh mắt cười của Phan Lê Hân lại càng trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh khoá lấy đầu cô, thân thể cường tráng của anh ép xuống, trói cô vào lòng, Nhan Lạc Y trợn trừng mắt, mấy lần cô nhẹ nhàng hôn anh lúc nãy dường như bị người đàn ông này đòi lại cả vốn lẫn lãi.



Đôi môi mỏng của anh bao trọn lấy bờ môi đỏ mọng của cô, nó đang đòi lại lãi.



Khoảh khắc sáng sớm, có một đôi tình nhân đang ngọt ngào đắm đuối trên giường.



Chỉ mấy phút sau, người đàn ông này có chút khổ sở buông cô ra, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, tư thế đó dường như là đang trốn chạy vậy.



Ánh mắt Nhan Lạc Y chớp chớp, cô ôm lấy đôi môi đang sưng lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Trong phòng tắm vọng lên tiếng nước, người đàn ông này đang xả nước tắm.



Đầu óc Nhan Lạc Y dường như nghĩ ra cái gì đó, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng.



Khi Phan Lê Hân đi ra, trên người anh chỉ quấn độc một cái khăn tắm, anh nói với cô gái đang nằm trên giường: “Em có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”



“Không ngủ nữa, em muốn dậy rồi.” Nhan Lạc Y cũng không muốn cứ ở lì trên giường, khi người đàn ông đó đi vào phòng thay đồ thì cô lập tức quay trở về phòng mình tắm rửa thay đồ.



Mười phút sau, Nhan Lạc Y xuống lầu, cô đã thấy người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha rồi, thân hình cao lớn của anh khoác lên mình bộ vest màu tối, nho nhã đến mê hồn, thậm trí còn có khí chất thoát tục.



Hai người đi ăn bữa sáng xong, Phan Lê Hân tới văn phòng, còn Nhan Lạc Y thì quay về khu nhà ở đợi anh, Nhan Lạc Y vừa pha một tách trà xong thì điện thoại reo lên.



Cô cầm lên xem, là Bạch Trân gọi tới, cô nhoẻn miệng cười nhấc máy: “Alo! A Trân à.”
Phan Lê hân khẽ an ủi cô: “Em hãy nén đau thương lại.”



Y Na Sa đau khổ khóc lóc một lúc, rồi cô yên lặng túc trực bên giường của phụ thân, cùng ông đi nốt thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.



Khi bước ra, các nhân viên cấp cao ở bên cạnh ngài tổng thống đều nhìn Phan Lê Hân với con mắt tôn kính: “Phó tổng thống các hạ, chúng tôi lập tức tuân theo chỉ ý của ngài tổng thống, nghi thức bàn giao của ngài sẽ làm đơn giản, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng, sau ba ngày nữa sẽ là điển lễ tiếp nhận tấn phong chức vị tổng thống.



Ánh mắt Phan Lê hân nặng nề bi thương, anh gật gật đầu nói: “Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”



Nhan Lạc Y ở trong phòng nghỉ đợi anh, bữa tối bày ra trước mặt cô nhưng cô cũng chẳng hề động đến, cô có một dự cảm không lành, quả nhiên một lúc sau, cô nghe được cô y tá đi qua mình đau đớn nói ra một sự việc.



Tổng thống các hạ đã từ trần rồi.



Trái tim Nhan Lạc Y nặng nề rơi xuống, cô đau khổ cùng cực, cũng lo lắng cho anh.



Phan Lê Hân đứng ở cửa của ngài tổng thống, âm thầm tưởng niệm ông, anh cứ đứng rất lâu mà không chịu rời đi.



Buổi tối ngày hôm đó, Nhan Lạc Y ngồi ở phòng nghỉ đợi anh rất lâu rất lâu, đến đầu giờ sáng, cô mới thấy Phan Lê Hân bước vào đem theo một hơi thở mệt mỏi. “Anh Lê Hân.” Cô qua đón anh, đưa tay đỡ lấy anh.”



Phan Lê Hân nhìn cô mỉm cười: “Anh không sao đâu.”



“Chuyện của ngài tổng thống em đã biết rồi.” Nhan Lạc Y xót xa nhìn anh.



Phan Lê Hân gật đầu một cái, anh ôm lấy cô nói: “Có lẽ đêm nay anh sẽ ở bệnh viện, anh bảo Tần Chính đưa em về trước nhé.”



“Không, anh ở đâu thì em sẽ ở đó, em không buồn ngủ, cũng không muốn rời xa anh.” Nhan Lạc Y không muốn rời xa anh.



Phan Lê hân đưa tay khẽ ấn người cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc của cô: “Được.”



Khoé mắy của Phan Lê Hân cũng ánh lên giọt nước mắt, lúc này, nội tâm của anh cũng vô cùng nặng nề, ngài tổng thống đối với anh chính là người thầy giáo tốt nhất trên cõi đời này, cũng là bậc trưởng bối mà anh tôn trọng nhất, trong lòng anh lúc này ngập tràn nỗi bi thương.



Nhưng, anh không thể giống như Y Na Sa khóc nấc lên thành lời, anh chỉ có thể giấu nỗi đau thương này xuống tận đáy lòng.



Nhan Lạc Y có thể cảm nhận được sự đau xót trên người anh, cô ôm chặt lấy anh, muốn gửi gắmcho anh chút an ủi.