Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1388 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Hôn lễ được kết thúc vào buổi trưa, buổi tối, người trong gia đình tiếp tục sự náo nhiệt ở nhà họ Phan, Nhan Lạc Y thay một bộ lễ phục buổi tối màu đỏ hỷ khánh, lan tỏa một vẻ đẹp riêng biệt.



Tối nay ở nhà họ Phan, cũng cực kì tưng bừng, trên bờ tường, trước cửa sổ, giữa cây cảnh trong khu vườn, đều được thắt tơ hỷ màu đỏ, thể hiện lời chúc phúc cho đôi tân nhân này.



Khoảng chín giờ, đoàn người của Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đã rời khỏi, hôm nay Liễu phu nhân bận rộn nguyên cả ngày, cũng có chút mệt mỏi, bình thường bà thích ngủ sớm, chín giờ rưỡi, hai người hầu thân cận của bà đã đi nghỉ ngơi rồi.



Bọn họ nghỉ ngơi ở phòng ngủ lầu hai, lầu ba bố trí phòng cưới của Phan Lê Hân, buổi tối hôm nay, bọn họ sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.



Người hầu chăm sóc bọn họ rất chu đáo còn thắp cho bọn họ ngọn nến đỏ, ánh đèn trong sáp ly đèn cầy lơ lửng trong bầu không khí ấm cúng của căn phòng.



Tuy hai người họ sớm đã có sự tiếp xúc thân mật nhất, nhưng mà, tối nay, Nhan Lạc Y vẫn cảm thấy cực kì xấu hổ.



Người con gái của tối nay, đẹp đến nỗi khiến người đàn ông thở gấp, trong cả ngày, ánh mắt của anh tràn đầy hình bóng của cô, lúc này, anh chỉ muốn sở hữu cô một cách tận tình nhất.



Sắc đêm ngoài cửa sổ đang say đắm lòng người, ánh đèn cầy trước giường đang lắc lư, trong phòng tràn đầy hơi thở hạnh phúc và ấm áp.



Buổi sáng sớm.



Nhan Lạc Y tỉnh giấc, Phan Lê Hân vẫn chưa rời khỏi, anh ngồi ở trước giường, nhẹ giọng cười, "Xuống lầu ăn bữa sáng thôi!"



"Vâng!" Nhan Lạc Y nhanh chóng giở chăn xuống giường, tiện thể nhìn đồng hồ, có chút hốt hoảng, đồng hồ đã tám giờ rưỡi rồi, cô có dậy trễ quá không.



Phan Lê Hân nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh lập tức tiến lên ấn tay cô, "Đừng vội, mẹ anh còn hi vọng em sẽ ngủ thêm chút nữa!"



Nhan Lạc Y có chút ngại ngùng, đã làm con dâu rồi, mà cô còn ham ngủ.



"Tối qua, em đã quyết định kĩ càng chưa?" Ánh mắt của Phan Lê Hân nhìn cô nghiêm túc, bởi vì tối qua anh không sử dụng biện pháp phòng ngừa, anh thì không muốn chuẩn bị, nhưng mà, Nhan Lạc Y nói với anh, cô đồng ý, đồng ý bắt đầu thụ thai.



Nhan Lạc Y gật gật đầu, "Vâng! Em chuẩn bị kĩ rồi."



Tâm trạng của Phan Lê Hân kích động ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc của cô, "Sẽ rất cực nhọc đó."
"Kĩ năng không bằng người ta, trách chị sao!" Cô gái đứng dậy, vẫy đầu tiêu sái, "Chị đi về đây."



Đôi tay của cô khoanh nhẹ ở trước ngực, bộ đồ thể thao hơi bó sát, bộc lộ đường cong cơ thể mảnh mai của cô một cách rõ nét.



Đây rõ ràng là một cô gái eo thon chân dài, nhan sắc nghịch trời, nhưng yêu thích ra vào nơi đấu trường, và những người đàn ông ở đây, ai cũng yêu thích cô điên cuồng, mà gan theo đuổi thì chả có.



Một người đàn ông ở bên cạnh, đẩy đẩy thân thể của người anh em hồi sáng còn thề thốt lấy được số điện thoại của cô nói, "Lên đi! Lẹ lên, cô ấy phải đi rồi."



Người đàn ông này lập tức nhút nhát, nhưng trong ánh mắt lóe lên tia sáng ngưỡng mộ.



"Đi đi! Cùng lắm thì một chữ chết thôi mà, có việc gì đáng sợ hơn cái chết sao?"



"Có, xin số điện thoại của cô ấy." Người đàn ông mếu nói.



"Nhát, cậu nhát như vậy, thì sao tìm được bạn gái?"



"Ai nói tôi nhát."



"Vậy thì cậu đi đi!"



"Đi thì đi, tôi… tôi sợ sao?" Người đàn ông bị kích thích thành công.



Đám anh em sau lưng anh ta đẩy mạnh một phát, anh nhanh chóng nắm quyền lại, chuẩn bị bước đến cánh cửa lớn đuổi theo cô gái kia.



Cô gái đi đến cánh cửa, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô lập tức quay người, thấy một thanh niên mang khuôn mặt bừng đỏ, nhướng mày hỏi, "Có chuyện gì sao?"



"Ơ… tôi muốn… bạn của tôi nói muốn xin số điện thoại của cô, cô có tiện để lại số điện thoại không?" Người đàn ông không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo và thu hút của cô ấy, giống như bên trong đó ẩn chứa một con hổ dữ ăn thịt người.



"Thật xin lỗi, số điện thoại cá nhân không tiện cho." Cô gái mỉm cười, trả lời lịch sự.