Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1390 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Dạo này Dạ Nghiên Tịch rất nhàm chán, và cũng rất bất lực, cô bị mẹ ra lệnh bắt rời khỏi bộ đội trở về nhà, và dán lên một cái mác khiến cô cạn lời cực kì.



Chờ gả.



Tuy cô ở trong bộ đội, là một cô gái giống như gió, nhưng mà, theo độ tăng trưởng của tuổi tác, đặc biệt là anh họ của cô Cung Vũ Trạch, em gái họ Cung Vũ Ninh đã lấy chồng, càng khiến bà mẹ lo âu nhiều hơn, giống như sợ cô không ai dám lấy, bắt ép cô phải nghỉ phép nửa năm, bảo cô về lựa chọn, nhân lúc còn trẻ trung, chọn được người tốt gả đi hãy tính tiếp.



Dạ Nghiên Tịch không thuộc về mảng này, mỗi ngày mẹ bắt cô phải sửa soạn ăn mặc, tham gia một số bữa tiệc thời trang, thì cô chạy vào đấu trường, làm một nữ huấn luyện ngắn hạn, so với các buổi gặp gỡ tràn đầy giả tạo, cô càng thích nói chuyện giao lưu bằng cú đấm. Cho nên, khi em trai họ hàng xa của cô là Mã thiếu gia liên hệ với cô, cô không cần nói nhiều liền đồng ý đi làm ngay.



Cô không vì đồng lương ở chỗ này, mà đây là chỗ để cô trải qua thời gian buồn chán của kì nghỉ.



Khi Dạ Nghiên Tịch vừa bước vào, mười mấy học viên của buổi học hôm nay đã tập sẵn ở đó, nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức mang theo nụ cười phấn khởi, cả lũ nháy mắt với nhau.



Dạ Nghiên Tịch nheo nheo mắt, nhìn về phía học viên đứng gần cô nhất, "Các cậu đang cười gì vậy?"



"Không có gì, cô Dạ, chào buổi trưa." Học viên nam bị hỏi chuyện mỉm cười chào hỏi.



Dạ Nghiên Tịch có một cảm giác không được ổn, chẳng lẽ vì những ngày này, cô dạy dỗ quá nhiều người, bây giờ bọn họ nghĩ ra quỷ kế gì để làm khó cô?



"Các cậu không sao chứ!"



"Không sao không sao, chúng tôi rất ổn cơ!"



Dạ Nghiên Tịch khoanh tay lại, đi về phòng làm việc của em họ mình, vừa đến hành lang của phòng làm việc, đột nhiên, Dạ Nghiên Tịch cảm thấy có một hơi thở đè nén bổ nhào tới, cô lập tức dừng bước chân lại, và người đàn ông suýt chút nữa đụng phải cô, cũng nhanh chóng dừng bước.



Hai người cách nhau một khoảng bằng nửa cánh tay, một người ngước nhìn, một người cúi nhìn, một trai một gái nhìn đối phương.



Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy một khuôn mặt nam tính mạnh mẽ vô cùng tươi sáng, đôi mắt như chim ưng, khiến hơi thở của cô cảm nhận được tia nguy hiểm.



Còn người đàn ông thấy được, là một khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, cô thắt cao mái tóc lên, khiến nét mặt càng trở nên sạch sẽ thanh tú, như trong một sân bay quốc tế nào đó, một tiếp viên hàng không thuần khiết vừa trở về, nhìn một phen, có thể khêu gợi sợi dây đàn mỏng manh nhất trong trái tim của người đàn ông.



Dạ Nghiên Tịch và người đàn ông cùng lúc động đậy, khiêm nhường cho nhau, và, hai người cùng lúc né qua bên trái, suýt chút chạm nhau ngại ngùng, tiếp theo đó, hai người lại né sang phải, một người nhường đường, khiến tình thế trở nên vô cùng khó khăn.



Rốt cuộc, Dạ Nghiên Tịch lui về sau một bước, lễ phép nói với người đàn ông, "Xin mời."



Người đàn ông gật đầu với cô, hai người được chia tách.
"Các bạn bớt nhây đi! Tôi cũng không muốn ức hiếp đàn ông." Dạ Nghiên Tịch không bị kích động bởi chiêu trò này.



"Ai ức hiếp ai, còn chưa chắc đâu." Phong Diệu khoanh tay, tiếp lời.



Ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch nổi lên một ý chí chiến đấu, "Nói vậy thì, anh rất muốn đánh một trận với tôi?"



Phong Diệu lập tức nhún vai, đánh giá thân hình cô từ trên xuống dưới, lắc đầu nói, "Thôi bỏ đi, tôi sợ không cẩn thận sẽ bóp nát xương của cô, tôi không chịu trách nhiệm đâu."



Sự khiêu khích của bọn học viên, Dạ Nghiên Tịch không tiếp nhận, nhưng người đàn ông này, cô ăn chắc rồi.



"Được, vậy thì đánh một trận, xem coi anh bóp nát xương của tôi trước, hay là tôi đá gãy của quý của anh trước." Dạ Nghiên Tịch nói với vẻ chẳng hề sợ sệt.



Đám học viên bên cạnh ồ lên, tuy không bị đá, nhưng vẫn cảm thấy đau thốn lắm.



Phong Diệu cười phụt một tiếng, nhẹ giọng cười hỏi, "Đây là sở thích đặc biệt của cô sao?"



Dạ Nghiên Tịch nhìn dáng vẻ xem thường của anh ta, cô cắn răng nói, "Anh có thể thử xem."



"Được, thử thì thử." Phong Diệu nhếch môi, bộ dạng mong chờ.



Từ nhỏ Dạ Nghiên Tịch chịu sự quản lý của bộ quân đội, trong lòng nuôi dưỡng một tính cách kiên trì, và trong đời điều mà cô ghét nhất, là những lời nói ngọt ngào, không đứng đắn, và những người đàn ông xem thường phụ nữ, và những kẻ dám xem thường cô, đều bị cô dạy dỗ một phen.



Bây giờ, người đàn ông này đang điên cuồng dò thám mức độ chịu đựng của cô.



"Thầy Phong, anh phải cẩn thận đó, cô Dạ của chúng tôi rất là đánh được."



"Cô Dạ, bọn tôi ủng hộ cô."



"Mời!" Phong Diệu làm một động tác mời, bên cạnh sàn đấu, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.



Dạ Nghiên Tịch nheo mắt, "Tôi đi thay bộ đồ."



Mã Tiểu Thiên vừa xuất hiện, thì thấy được cảnh tượng bùng nổ như thế, anh ta vừa lo vừa sợ xảy ra chuyện, khi Dạ Nghiên Tịch thay đồ đi ra, Mã Tiểu Thiên vội vàng nói, "Chị, thật sự phải đánh sao! Có thể không đánh có được không!"