Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1392 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Mã Tiểu Thiên chuẩn bị xong xuôi một chỗ chụp ảnh, người anh mời, là thợ chụp vô cùng chuyên nghiệp của một studio chụp ảnh, lúc này, Phong Diệu khoanh tay đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt điển trai hơi nâng lên, ngũ quan sắc bén, không cần chiếu rọi, đã đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng mà, biểu cảm của anh có chút nhàm chán.



"Phong Diệu, cởi áo trên, khoe thân hình, hiệu quả chụp ra sẽ tốt hơn." Mã Tiểu Thiên ở bên cạnh nói.



"Rốt cuộc anh muốn tôi chụp ảnh để làm gì vậy?" Phong Diệu nheo mắt hỏi, anh ta có một dự cảm, tiểu tử này muốn cầm hình của anh đi làm chuyện xấu xa.



"Đâu có làm gì đâu, hi, anh yên tâm đi! Chỉ dùng để dán trước cửa phòng tập thôi." Mã Tiểu Thiên tỏ vẻ bối rối.



Phong Diệu nhìn thấu tâm tư của anh ta, môi mỏng của anh nhếch nhẹ, "Nếu anh muốn đem hình của tôi đi tuyên truyền cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu, bên cạnh tấm hình của tôi, phải có thêm hình của cô Dạ."



Mã Tiểu Thiên lập tức vui mừng, "Chỉ cần anh không ý kiến, tôi sẽ hứa với anh, vậy thì xin anh cởi áo trên được không? Như vậy thì hiệu quả tuyên truyền sẽ tốt hơn nhiều."



Phong Diệu chả thèm để bụng, anh giơ tay cởi áo ra, để lộ cơ bụng tám múi chắc khỏe đẹp đẽ, đồng thời, còn có cánh tay hoàn mỹ tựa kỳ lân, thợ chụp ở bên cạnh âm thầm khen ngợi một câu, nghĩ đến thân hình ốm yếu gió thổi cũng bay của mình, anh ta cũng muốn lập tức đến đây đăng kí luyện tập thể hình rồi đó.



Phong Diệu chụp xong, bèn rời khỏi, thợ chụp vui vẻ cười với Mã Tiểu Thiên và nói, "Anh Tiểu Thiên, làm tấm thẻ hội viên ở chỗ anh đi, chiết khấu tám phần được không nào!"



"Được, chuyện dễ, anh đến thì tính tám thôi." Mã Tiểu Thiên vô cùng sảng khoái, "Chỉ cần trước buổi trưa ngày mai, làm xong mười ngàn tờ rơi thì được rồi."



"Được, đảm bảo sẽ làm xong cho anh."



Mã Tiểu Thiên nghĩ một hồi rồi nói, "Một lát tôi gửi mấy tấm hình qua cho anh, anh photoshop hình của chị tôi ở bên cạnh anh đẹp trai kia thì được rồi."



"Chuyện nhỏ, hãy tin tưởng vào tay nghề của tôi."



Dạ Nghiên Tịch đang sửa đổi tư thế của một học viên, lúc này, một giọng nam trầm thấp vang tới.



"Đón lấy."



Dạ Nghiên Tịch lập tức quay đầu, nhanh chóng đón lấy một chai nước được anh ta ném tới, cô chả cảm kích lòng tốt của anh để qua một bên.



"Tôi vì lời nói trước đó của tôi, xin lỗi với cô, tôi không có ý xem thường phụ nữ bọn cô, tôi chỉ muốn thử thử thân thủ của cô mà thôi." Phong Diệu nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu chân thành.



Ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch nhìn anh sắc bén, "Lời xin lỗi của anh tôi tiếp nhận, nhưng mà, có đếm xỉa đến anh hay không, thì tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."




Mã Tiểu Thiên lập tức tiếp lời, "Không phải đâu, muốn cưới chị tôi xếp hàng dài ra tới nước ngoài luôn đó, chỉ là mắt nhìn người của chị tôi cao, không ưng ai thôi."



Dạ Nghiên Tịch uống trà một cách thanh lịch, không nói chuyện.



Ánh mắt của Phong Diệu loé lên một tia nhìn thâm sâu, nhẹ giọng cười nói, "Nói vậy thì, tôi cũng có cơ hội?"



Dạ Nghiên Tịch chỉ cảm thấy anh ta thật rãnh rỗi, đối với chuyện lấy chồng, luôn mang thái độ từ chối, cô đã thích ứng với cuộc sống trong quân ngũ, và cũng tập thói quen tự đi tự về, và, cuộc sống đơn thân, luôn tốt hơn cuộc sống của hai người.



Phong Diệu thấy cô không tiếp lời, cũng chả có phản ứng gì, đáy mắt của anh lấp loé tia sáng tò mò dày đặc.



"Chị, chị gọi món đi, muốn ăn gì thì gọi nấy, em mời, hai người cứ tự nhiên." Mã Tiểu Thiên đưa thực đơn qua.



Dạ Nghiên Tịch tuỳ ý gọi hai món, đưa cho người đàn ông bên cạnh, "Anh gọi đi! Hiếm khi em họ tôi rộng rãi như vậy, anh đừng có bỏ lỡ."



Phong Diệu cười cười đón lấy thực đơn, nhìn Mã Tiểu Thiên ngồi đối diện có chút căng thẳng nhìn qua phía bên đây, thức ăn trong đó, món đắt nhất, cũng phải một ngàn tám trăm tám mươi tám lận đó!



Phong Diệu cũng tuỳ ý gọi hai món, đưa cho Mã Tiểu Thiên.



Mã Tiểu Thiên thấy không có gọi món đắt nhất, thở phào âm thầm, anh vẫn rất phóng khoáng gọi một món đặc sản rừng núi trị giá tám trăm đồng.



Mã Tiểu Thiên là một người giao tế rộng rãi, sau khi anh ta ngồi xuống, tin nhắn điện thoại liền reo không ngừng, lúc này, điện thoại của anh ta lại reo nữa rồi.



Anh ta vội vàng cầm điện thoại lên, "Em nghe điện thoại cái, hai người trò chuyện trước đi."



Mã Tiểu Thiên vừa đi ra ngoài, trong căn phòng lặng thinh, hai người trai gái lạ lẫm, khiến bầu không khí càng trở nên trầm lắng, Dạ Nghiên Tịch lấy điện thoại ra lướt tin tức một hồi.



Và người đàn ông ở bên cạnh cũng móc điện thoại ra, hỏi cô, "Dạ tiểu thư, nếu là đồng nghiệp, có tiện cho số điện thoại không?"



"Không tiện, có chuyện gì thì anh liên hệ với Tiểu Thiên, Tiểu Thiên sẽ liên hệ với tôi." Số điện thoại riêng tư của Dạ Nghiên Tịch, bảo vệ rất chu đáo, cô không bao giờ cho người cô không tin tưởng đâu.



Phong Diệu nheo mắt, không cảm thấy ngại ngùng, anh gật gật đầu, "Được thôi!"