Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1403 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


"Không có lần sau." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng cảnh cáo một câu.



"Cô từng hôn chưa vậy? Trước đây có bạn trai chưa?" Phong Dạ Minh bất ngờ hỏi.



Tiếng lòng của Dạ Nghiên Tịch lập tức bị anh dễ dàng giật đứt.



Chết tiệt, vừa rồi là nụ hôn đầu của cô.



Cô quên mất việc nụ hôn đầu của mình bị mất ở đây vì cô không giống các cô gái bình thường khác, quá để tâm tới việc này.



Bây giờ anh nhắc tới cô mới nhớ đó là nụ hôn đầu cô giữ suốt hai mươi sáu năm, không hiểu tại sao mặt cô đỏ bừng, lại còn hơi nóng. Phong Dạ Minh quay đầu lại nhìn, "lẽ nào cô chưa từng có bạn trai?"



Dạ Nghiên Tịch không muốn bị anh chê cười, lập tức gắng gượng trả lời một câu: "Có chứ, sao vậy? Có liên quan gì tới anh sao?"



Trong ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng chút hụt hẫng, thì ra trong tim cô từng có người khác? Là ai có diễm phúc hẹn hò với cô?



Dạ Nghiên Tịch cảm thấy không khí trong xe dường như hơi lạnh, cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh, chỉ thấy anh đang cầm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, bất giác cô cảm nhận được cảm giác hụt hẫng lan tỏa trên người anh.



Sao vậy? Lẽ nào anh thực sự quan tâm?



"Sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ gặp gỡ bạn trai trước đây của cô, xem anh ta là người thế nào." Phong Dạ Minh quay đầu nhìn cô, giọng điệu kiên định.



Dạ Nghiên Tịch bất giác muốn cười, nhưng lời đã nói ra rồi, cô không thể lại tự phản bác chính mình.



Xe của Phong Dạ Minh chạy vào sở cảnh sát vừa dừng lại liền bị gọi đi họp.



Đối với sự việc lần này, họ thu hoạch rất phong phú, bắt được một lượng ma túy lớn, thành công ngăn cản việc thành phố này bị ma túy xâm nhập.



"Dạ Minh, Nghiên Tịch, hai người vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi, việc này chỉ là một góc của tảng băng trôi, chúng ta còn có mục tiêu hành động lớn hơn."



"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu đứng dậy rời khỏi vị trí, Phong Dạ Minh cũng lập tức đi theo cô.
Đội trưởng Châu nhìn theo bóng anh, ánh mắt thoáng vẻ khen ngợi.



Phong Dạ Minh bây giờ cũng có một bàn làm việc, ở ngay cạnh Dạ Nghiên Tịch, lúc này ánh mắt cô đang nhìn qua: "Vừa rồi anh gọi đội trưởng Châu ở lại nói gì thế?"



Phong Dạ Minh mỉm cười: "Cô lo lắng tôi và anh ấy nói chuyện gì chứ?"



"Anh không nói thì thôi." Dạ Nghiên Tịch cầm tài liệu lên xem.



Phong Dạ Minh liền ghé sát lại: "Tôi bảo anh ấy là sau này nếu có nhiệm vụ phải nhập vai như tối qua, nhất định phải tìm chúng ta, vì chúng ta phối hợp rất ăn ý."



"Anh... không có cơ hội như vậy nữa đâu." Dạ Nghiên Tịch nhíu mày từ chối.



Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ nhẹ nhõm, cô từ chối như vậy, sau này bất cứ việc nguy hiểm nào cô cũng không tham gia là tốt nhất.



Anh thực sự muốn dựa vào sức lực của một mình mình bắt được Hắc Xà, có điều bây giờ không phải là lúc anh có thể tùy tiện hành động, anh nhất thiết phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.



Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lại quay sang nhìn anh, Phong Dạ Minh lập tức tặng cô một nụ cười tương đối lưu manh.



Dạ Nghiên Tịch không trúng mánh này nhưng hai nữ cảnh sát trẻ tuổi đi ngang qua lập tức bị quyến rũ, sững sờ nhìn anh vài giây sau đó mới thẹn thùng bỏ đi.



Dạ Nghiên Tịch bất giác nghiêm túc nói: "Đừng tỏa sức quyến rũ của anh ở đây, nơi này không phải là nơi anh gợi tình."



Phong Dạ Minh lập tức vuốt mái tóc đẹp trai của mình: "Không có cách nào cả, đẹp trai không phải lỗi của tôi."



Dạ Nghiên Tịch bị anh chọc cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.



Phong Dạ Minh thấy cô cười cũng cảm thấy rất có thành tựu, có thể chọc cô gái mình thích bật cười đó là việc vui nhất của mỗi người đàn ông.



Có điều nhiệm vụ tiếp theo không hề đơn giản, thân thế của Hắc Xà vô cùng hùng hậu, đây sẽ là một trận ác chiến.