Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1411 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


“Tạm thời chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, vì vậy mà tới lúc đó mọi người đều phải cải trang thành du khách lên đảo, số lượng thuốc phiện mà lần này bọn chúng giao dịch là lần nhiều nhất mà trước mắt chúng ta nắm được, chúng ta nhất định phải ngăn chặn được lô hàng này.” Đội trưởng Chu nói.



Tất cả mọi người ngồi trong phòng họp đều cảm nhận được trọng trách và sứ mệnh trên vai của mình.



Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng, sau khi kết thúc, mọi người đều tản ra rời khỏi đó, Dạ Nghiên Tịch lập tức rảo bước đuổi theo Mạc Hạo, Phong Dạ Minh đứng đằng sau nhìn bộ dạng chủ động tích cực của cô với con mắt u ám, anh đăm chiêu dõi theo.



Dạ Nghiên Tịch vừa đi ra, Mạc Hạo đã đứng ở hành lang chờ cô rồi, Dạ Nghiên Tịch hơi sững sờ rồi lập tức nở nụ cười: “Anh Mạc Hạo, anh chờ em à?”



“Nghiên Tịch, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, em phải cẩn thận vào.”



“Em sẽ cẩn thận ạ, anh cũng vậy nhé.”



“Cũng phải hai năm rồi không gặp đấy nhỉ!” Mạc Hạo cười, nhìn diện mạo duyên dáng yêu kiều của cô mà bất giác nhớ lại dáng vẻ lúc nhỏ của cô khi chơi ở trong quân đội.



“Vâng ạ! Thời gian trôi qua nhanh thật đó.” Dạ Nghiên Tịch nhoẻn miệng cười, trong đáy mắt còn có vài tia sáng khác biệt.



Mạc Hạo đưa tay ra xoa vào gáy của cô: “Tiểu nha đầu ngày xưa đã lớn nhường này rồi, tốt lắm, thủ trưởng Dạ dạy dỗ em trở nên vô cùng ưu tú.”



“Em muốn học tập anh.” Trong ngữ khí của Dạ Nghiên Tịch không giấu nổi sự sùng bái đối với anh.



Ở hành lang bên cạnh, Phong Dạ Minh đang đút một tay vào túi quần, thân hình cao lớn của anh đang dựa vào tường nghe tiếng nói chuyện của hai người đang ở một góc rẽ khác, anh không lên tiếng.



Có người gọi Mạc Hạo, Mạc Hạo đành phải đi trước, anh nói với Dạ Nghiên Tịch: “Tới lúc đó gặp em sau nhé.”



“Vâng ạ.” Dạ Nghiên Tịch gật đầu đáp lại anh.



Mạc Hạo đi khỏi, Dạ Nghiên Tịch đột nhiên như sực nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu lại, chẳng biết Phong Dạ Minh đã đi đâu rồi.




Phong Dạ Minh không dừng lại, anh vẫn tiếp tục theo dõi, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, cô cắn môi, không biết là có nên khuyên anh đừng nhìn nữa hay không.



Phong Dạ Minh ngồi dậy, anh rời khỏi ống kính, nhìn sang khuôn mặt đang nóng ran của cô, anh biết rằng cô vẫn chưa có kinh nghiệm về mặt này.



“Để tôi theo dõi cho! Cô đừng nhìn nữa.” Phong Dạ Minh nói với cô.



Dạ Nghiên Tịch khoanh tay đứng dậy đi đi lại lại trong phòng nhìn thấy người đàn ông này vẫn chăm chú theo dõi, còn mấy gã đàn ông kia căn bản là không hiểu về việc bảo vệ phụ nữ, chúng cứ mở rèm cửa tơ hơ thế kia mà hành sự.



“Anh cũng đừng nhìn nữa.” Dạ Nghiên Tịch đi tới trước mặt anh ngăn chặn anh xem tiếp.



Phong Dạ Minh nhìn biểu cảm này của cô thì cảm thấy buồn cười lắm nhưng anh vẫn nhịn được: “Được, dù sao thì bọn chúng cũng chẳng dám gây ra chuyện gì, trước khi Hắc Xà đến thì bọn chúng đề sẽ an phận thôi.”



Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống, cô liền cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông trước mặt đang nhìn chăm chăm vào mình, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nhìn tôi làm gì?”



“Có những lúc tôi thấy cô rất mạnh mẽ nhưng cũng có những lúc tôi lại thấy cô đơn thuần lắm.” Phong Dạ Minh cong môi lên khen ngợi.



Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, nhìn anh biểu cảm bình thản như không, cô không kiềm được hỏi lại một câu: “Lẽ nào anh từng quen rất nhiều cô gái sao?”



Phong Dạ Minh lập tức căng thẳng, anh cẩn thận ứng phó lại câu này: “Tất nhiên là không.”



“Vậy sao?” Dạ Nghiên Tịch không tin tưởng nhìn anh.”



“Tôi không hứng thú với chuyện này.” Phong Dạ Minh vừa khẽ nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Trừ phi gặp được cô gái mà tôi có hứng thú.”



Dạ Nghiên Tịch bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh, cô lập tức cụp mắt xuống tránh né, người đàn ông này căn bản là khác hoàn toàn với Mạc Hạo, Mạc Hạo là tuýp người khí tiết chính trực lẫm liệt, còn anh ta lại nửa chính nửa tà, có lúc rất đứng đắn nhưng có lúc lại gian xảo bức bách người khác.