Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 142 : Bị quấy rầy

Ngày đăng: 16:22 30/04/20


Cô quả nhiên ngoan ngoãn không cự tuyệt hắn... Hôn đến cuối cùng, não Trình Ly Nguyệt thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, đôi mắt cô ướt nhẹp, vừa bất lực vừa lộ ra vẻ khẩn cẩu nhìn người đàn ông, như đang cầu xin hẳn buông tha.



Cung Dạ Tiêu cười nhẹ, rút môi lại, đôi môi nhếch lên cười tỏ ý hài lòng, khen một tiếng: "Biểu hiện không tệ."



Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, cúi thấp đầu, thân thể tê dại khó chịu, hiện lên vẻ thâm tình khiến cô cảm thấy xa lạ, khiến cô không biết nên làm thế nào mới tốt.



Cung Dạ Tiêu cũng không khá hơn chút nào, giờ phút này, đáy mắt hắn cũng lóe lên sự khắc chế và ẩn nhẫn mãnh liệt, hắn đột nhiên trầm giọng nói:"Chúng ta về nhà thôi."



Trong lúc hô hấp không thuận, dĩ nhiên Trình Ly Nguyệt không cự tuyệt, lòng cô đang rối loạn.



Xe của Cung Dạ Tiêu chạy thẳng đến chung cư với tốc độ rất nhanh.



Trong xe, tỏa ra nồng nặc hơi thở hormone nam tính, đầu Trình Ly Nguyệt vẫn mông lung, trống rỗng như không thể nghĩ được gì, bờ môi bị người đàn ông mút hơi sưng lên, nhiệt độ khiến người ta đỏ mặt vẫn còn ở đó.



Xe đứng dưới hầm để xe của chung cư, xuống xe, Cung Dạ Tiêu giống như người bảo vệ thay cô mở cửa.



Lúc Trình Ly Nguyệt bước xuống, cánh tay Cung Dạ Tiêu đã thân mật chạm vào, lúc này, như có một loại ăn ý, không cần nói nhưng hai người đều hiểu.



Vào trong thang máy, sự nóng rực trong ánh mắt của Cung Dạ Tiêu như đang thiêu đốt người phụ nữ, cuối cùng Trình Ly Nguyệt cũng đã lấy lại một chút lý trí.



"Cung Dạ Tiêu...Chúng ta nói chuyện..."



"Đêm nay không nói chuyện." Cung Dạ Tiêu nói xong, thang máy "tinh" một tiếng rồi mở ra. Hắn nắm tay cô, đi nhanh tới cửa, vừa ấn vân tay, người đàn ông vừa điều hòa hơi thở một lần nữa, dường như hắn không muốn lãng phí lấy một khắc, một tay giữ lấy gáy cô, đặt nụ hôn xuống.



Trình Ly Nguyệt vừa điều chỉnh lại cảm xúc, thì lại bị người đàn ông này làm rối loạn lần nữa. Hơi thở của hắn tiến vào trong não, xông vào các tế bào của cô, mang theo cảm giác tê đại đến cả những nơi sâu nhất trong người cô.



Thời khắc này, Cung Dạ Tiêu giống như một con dã thú mê người, khiến cô gái khó lòng thoát khỏi lưới tình hấp dẫn mà hắn tạo ra.



Như cam tâm tình nguyện bị mê hoặc, cùng hắn làm bất cứ chuyện gì.




Thay xong quần áo đi ra, đêm nay Trình Ly Nguyệt ăn không no, hỏi Cung Dạ Tiêu: "Muốn nấu gì ăn không?"



"Nấu chút mì đi, làm thêm một ít cho con ăn." Cung Dạ Tiêu nói xong, ôm tiểu tử kia, hỏi lại một lần: "Sao con lại về nhanh vậy? Không phải đã nói daddy sẽ đến đón con sao?"



"Cô dẫn con đi dạo phố, đi dạo xong liền trở về đây." Tiểu tử kia ấm ức nói.



Trình Ly Nguyệt thầm cười, đương nhiên cô biết người đàn ông này rất buồn bực, có điều, cô thấy may khi con trai trở về, nếu không, vừa rồi cô không thể đẩy được người đàn ông này ra mất.



Rốt cuộc thì cô cũng đã biết sức hấp dẫn của người đàn ông này lớn thế nào rồi.



Trình Ly Nguyệt làm việc trong bếp, trong đại sảnh, Cung Dạ Tiêu đưa tiểu tử kia đi tắm, âm mưu muốn dỗ nó đi ngủ sớm.



Trình Ly Nguyệt nấu mỳ xong, tiểu tử kia lau sạch bàn. Trình Ly Nguyệt đưa cho nó một chiếc khăn tay, tránh để nó Iàm dơ quần áo.



"Mami, đêm nay con có thể ngủ cùng mami không?" Tiểu tử kia vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu hỏi.



Trình Ly Nguyệt vẫn không trả lời, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông nào đó đã trả lời: "Không được!"



"Nhưng con muốn ngủ với mami! Đã lâu con không được ngủ với mami rồi." Thằng bé chu miệng nhỏ, kháng nghị nói.



Trình Ly Nguyệt cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: "Được, đêm nay mami ngủ với con."



Cung Dạ Tiêu ghen tuông trừng mắt nhìn con trai, đêm nay thằng bé thật không ngoan!



====



End chương 142