Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1426 :
Ngày đăng: 16:38 30/04/20
Sau khi Thẩm Lạc Lạc đi khỏi, Dạ Nghiên Tịch cũng cảm nhận được tâm trạng oán hận của cô ấy khi rời đi.
Cô nhìn chàng trai đang nằm trên giường nói thẳng: "Lạc Lạc thích anh."
Phong Dạ Minh hơi trừng mắt: "Có khi nào em nhìn nhầm không? Cô ấy chỉ coi anh là anh trai thôi."
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu cầm một quả quýt ở bên cạnh lên bóc vỏ: "Em là con gái, giác quan thứ sáu không thể sai được, có lẽ tình cảm của anh, đối với cô ấy mà nói lại không phải tình anh em, em có thể khẳng định với anh rằng, tình cảm cô ấy dành cho anh là tình yêu nam nữ."
Ánh mắt Phong Dạ Minh thấp thoáng vẻ căng thẳng, có lẽ anh có thể đánh nhau tay đôi với người khác nhưng anh vô cùng không giỏi xử lý những việc liên quan tới tình cảm nam nữ.
"Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ bộc lộ với cô ấy về phương diện này, việc này không thể nào đâu." Phong Dạ Minh lắc đầu.
Dạ Nghiên Tịch là con gái, nhạy cảm hơn anh về vấn đề này, cô nghiêm túc nói: "Em cho rằng anh nên nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nói rõ với cô ấy rằng anh đối với cô ấy chỉ là tình cảm anh em, nếu không nếu như cứ để cô ấy hiểu nhầm thế này sẽ gây tổn thương đối với cô ấy."
Phong Dạ Minh gật đầu: "Có lẽ em nói đúng, anh không giỏi xử lý việc này."
"Vậy chiều anh tạm thời đừng xuất viện! Bác sĩ nói anh đòi xuất viện, em thấy anh cứ ở lại thêm một tối nữa, dù sao vết thương trên bụng anh vẫn chưa lành hẳn." Dạ Nghiên Tịch khuyên anh.
Phong Dạ Minh đành nói: "Ừ, nghe theo em." Dứt lời anh lại hỏi khẽ: "Tối nay em vẫn ở đây cùng anh chứ?"
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Có chứ."
Bây giờ mẹ cô cũng không ở nhà, nhà có một mình cô, ở đâu cũng được.
Nghe cô đồng ý ở lại, Phong Dạ Minh lập tức mỉm cười: "Được, vậy anh sẽ ở lại thêm một tối nữa."
Hai người giống như bạn lâu năm, cho dù tùy ý ở cạnh nhau cũng không cảm thấy nhàm chán, khó xử.
Dạ Nghiên Tịch giết thời gian bằng cách đọc sách, sách cô mà theo tới đây còn chưa đọc hết, vừa hay có thể tiếp tục giết thời gian.
Còn về việc ba hôm nữa cô phải tham gia yến tiệc, cô cũng không nhắc tới, dù sao thì đó cũng chỉ là một bữa tiệc nhàm chán, nếu như không có nhiệm vụ cô chẳng qua cũng chỉ tới lộ diện, chào hỏi bên tổ chức sau đó ra về.
Bây giờ tham gia mang theo nhiệm vụ của đội trưởng Chu, cô sẽ coi hôm đó là ngày làm việc.
Phong Dạ Minh lắc đầu mỉm cười: "Không, anh có nhiệm vụ mới rồi, có lẽ hai ngày nữa sẽ ra nước ngoài."
"Anh lại ra nước ngoài? Anh còn đang bị thương mà!" Thẩm Lạc Lạc xót ruột nhìn anh.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Chỉ là bị thương nhẹ, không sao cả, Lạc Lạc, khi anh không ở đây, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy, có việc gì có thể tìm đội trưởng Chu của sở cảnh sát, anh đã nói với anh ấy rồi, mọi vấn đề của em, anh ấy đều có thể xử lý."
Mắt Thẩm Lạc Lạc đỏ hoe, nói như vậy cô lại phải rời xa anh sao?
"Không, anh Dạ Minh, em không muốn rời xa anh, anh trai em đã bỏ em mà đi rồi, em không muốn rời xa anh nữa." Thẩm Lạc Lạc sụt sịt, thực sự không nỡ rời xanh anh.
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ nhẹ dỗ dành: "Lạc Lạc, đây là sứ mệnh của anh, anh không thể sống cuộc sống của người bình thường, vì thế hãy cứng cỏi, sống lạc quan!"
"Vậy bạn gái của anh thì sao? Cô ấy sẽ ra nước ngoài cùng anh chứ?" Lời nói của Thẩm Lạc Lạc lập tức có chút đố kỵ.
"Em nói Nghiên Tịch sao? Cô ấy giống anh, thân mang sứ mệnh, bọn anh là cùng một loại người, hai người yêu nhau đồng thời cũng bảo vệ lẫn nhau, lần này anh có thể sống được cũng là nhờ cô ấy cứu anh." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Khóe mắt Thẩm Lạc Lạc đỏ hoe, đáy mắt vô cùng kinh ngạc, cô biết mình có thích chàng trai trước mắt này thế nào đi nữa thì cũng không phải là người cùng thế giới với anh, anh giống như một anh hùng, chỉ có thể sùng bài, không thể chiếm hữu.
"Chị ấy yêu anh không?" Thẩm Lạc Lạc khẽ hỏi một câu.
"Tình cảm của anh và cô ấy từ lâu đã không thể dùng từ yêu để đong đếm, cô ấy là mạng sống của anh." Câu nói này là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Phong Dạ Minh.
Trái tim Thẩm Lạc Lạc lập tức chùng xuống, cô có thể cảm nhận được tình yêu Phong Dạ Minh dành cho Dạ Nghiên Tịch, cô không thể nào so sánh được.
Trong nội tâm cô đã nảy sinh ít nhiều thay đổi, cô lặng lẽ ngẫm nghĩ một lát sau đó ngẩng đầu lên nói: "Anh Dạ Minh, em chúc phúc cho hai người."
Phong Dạ Minh thở phào trong lòng, bật cười nói: "Cám ơn, anh sẽ chuyển lời câu nói này của em tới Nghiên Tịch."
Thẩm Lạc Lạc biết rằng trong thế giới của anh cô không thể làm được gì cả, nếu như có Dạ Nghiên Tịch ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, vậy thì cô chỉ có thể chúc phúc cho họ.
Khi Thẩm Lạc Lạc rời đi, trong lòng vô cùng không nỡ, cô len lén lấy điện thoại chụp mấy tấm hình của Phong Dạ Minh làm kỉ niệm và cất giữ.