Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1428 :
Ngày đăng: 16:38 30/04/20
Dạ Nghiên Tịch có ý định thu hút sự chú ý của Trịnh Long, dựa vào khả năng biểu diễn của mình, muốn làm điều này không hề khó.
Mười mấy phút trò chuyện, Dạ Nghiên Tịch đã để lại ấn tượng mình là người hám tiền trong tâm trí Trịnh Long, vì Dạ Nghiên Tịch thi thoảng lại thể hiện hứng thú đối với tài sản và công việc làm ăn của hắn, tỏ ra mình là người thích túi xách hàng hiệu, thích đồng hồ hàng hiệu, lại bộc lộ thái độ muốn sở hữu kiểu đồng hồ giống như chiếc trên tay của một cô gái vừa đi ngang qua.
Điều này khiến Trịnh Long chắc chắn rằng cô là một cô gái hám tiền, những cô gái như vậy chỉ cần hắn để lộ tài sản, kèm thêm sức quyến rũ cá nhân sẽ có thể hoàn toàn chinh phục được cô.
Tối nay Trịnh Long bộc lộ ra tâm lý của người thợ săn khi gặp con mồi hoàn hảo đối với Dạ Nghiên Tịch, hắn nóng lòng muốn thưởng thức mỹ nhân xinh đẹp kiêu sa giống như Dạ Nghiên Tịch.
Tưởng tượng ra dưới gương mặt lạnh lùng của cô ẩn giấu sự nhiệt tình như thế nào, mọi mánh lới kiểu này hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, không lo các cô gái sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
"Thẩm tiểu thư, vừa hay tôi cũng có sở thích sưu tầm đồng hồ, vì thế trong nhà tôi chí ít cũng có năm mươi loại đồng hồ, hình như trong nhà tôi vừa hay cũng có chiếc mà vừa nãy em thích, em có muốn tới nhà tôi chơi không? Là bạn bè, tôi sẽ tặng em một chiếc."
Dạ Nghiên Tịch cầm ly rượu vang đỏ, vẻ mặt vui mừng: "Thật vậy sao? Anh sẽ tặng tôi sao? Vậy anh có cần tôi phải làm gì không?"
"Không cần, chỉ cần em cùng tôi về nhà uống ly trà là được, em yên tâm, tôi không phải người xấu, tuyệt đối sẽ đưa em về nhà an toàn." Trong ánh mắt Trịnh Long lấp lánh dịu dàng.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch ánh lên sự tin tưởng, cô gật đầu: "Vâng! Được thôi! Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi luôn thôi."
Trịnh Long thấy cô tích cực như vậy đương nhiên vô cùng vui mừng, hắn lập tức đặt ly rượu xuống: "Được thôi, tôi đi nói với bên tổ chức một tiếng, chúng ta đi luôn bây giờ."
"Tôi vẫn hơi đói một chút, lát nữa anh dẫn tôi đi lấy một chút đồ ăn có được không, anh Trịnh!" Dạ Nghiên Tịch giống như một tiểu yêu tinh quấn người.
Nội tâm Trịnh Long đã sắp bị cô mê hoặc, hắn vội vàng đi về phía bên tổ chức nói một tiếng rồi quay lại.
Dạ Nghiên Tịch liền mỉm cười đứng dấy chuẩn bị theo hắn rời đi.
Tối nay Dạ Nghiên Tịch vốn định điều tra sơ bộ thông tin về người đàn ông này nhưng tình hình có chút thay đổi, vì thế cô quyết định dùng bản thân mình làm mồi nhử, dẫn dụ mặt biến thái của Trịnh Long xuất hiện, biến thành chứng cứ, đòi lại công bằng cho những cô gái vô tội chết thảm kia.
Hắn đích thân mở cửa ghế sau của xế hộp, nói với Dạ Nghiên Tịch: "Thẩm tiểu thư, mời lên xe."
"Woa, xe của anh sang trọng quá!" Dạ Nghiên Tịch lập tức khen ngợi một câu.
Trịnh Long liền hài lòng mỉm cười: "Tôi ngoài sở thích sưu tầm đồng hồ ra còn thích xe, nếu em thích và nhà tôi có, tặng em một chiếc cũng được."
"Không, không, sao tôi có thể nhận xe của anh được." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười từ chối và ngồi vào trong xe, khi cô lên xe, ánh mắt nhìn về phía thang máy, trong lòng nghĩ thầm, Phong Dạ Minh chắc không đuổi theo kịp.
Lúc này Phong Dạ Minh đã tới tầng ba, đợi anh đuổi theo xuống tới gara ở tầng hầm thì chỉ nhìn thấy đèn đỏ đuôi xe của một chiếc xe đang chạy ra khỏi cửa bãi đậu xe.
Phong Dạ Minh nheo mắt lại, bên cạnh có người vừa mới dừng một chiếc xe việt dã chưa được bao lâu, tuy nhiên động cơ xe của anh ta còn chưa tắt, cửa xe liền bị người khác mở ra, chủ nhân chiếc xe cũng bị anh kéo ra khỏi xe.
Đợi chủ xe định thần trở lại thì chỉ có nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên: "Cảnh sát trưng dụng xe của anh."
"Này! Xe của tôi mà! Anh là ai?" Chủ xe nhìn xế cưng của mình bị người khác lái lao ra ngoài cửa với tốc độ trên trăm km/giờ liền lập tức đuổi theo.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy đèn sau xế cưng biến mất khỏi tầm mắt, chủ xe tức tối vô cùng.
Xe của Phong Dạ Minh lao đi, vừa hay nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen lái ra từ gara hòa vào dòng xe trên đường, nhưng buổi tối cũng chính là thời điểm khó bám đuôi xe nhất.
Nhưng anh vẫn nhìn chằm chặp chiếc xe đó, không giây phút nào để nó rời khỏi tầm mắt mình, xe dưới chân mấy lần giành làn đường, cuối cùng cũng vượt được chiếc xe ở giữa, đuổi kịp xe của Trịnh Long mà Dạ Nghiên Tịch đã lên.
Dạ Nghiên Tịch ngồi trong xe của Trịnh Long, mặc dù mấy lần cô giả vờ nhìn về phía sau nhưng cô có cảm giác Phong Dạ Minh không đuổi theo kịp.
"Thẩm tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy?" Trình Long nói xong liền lấy ra một chai nước suối từ trong tủ rượu mini trong xe, mở ra uống vài ngụm sau đó hắn quay sang nhìn gương mặt xinh đẹp của Dạ Nghiên Tịch dưới ánh đèn, ánh mắt thoáng qua vẻ dữ tợn.