Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1434 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Trong màn đêm, một chiếc chiến cơ lao lên trời giống như u linh, bay đi trong bầu trời tối đen không ánh sáng.



Trong tầng mây, tâm trạng Dạ Nghiên Tịch bất giác cũng nhẹ nhõm hơn, đã lâu rồi cô không có cảm giác bay lượn trên mây thế này, mây xung quanh bị thổi tan đi, khi bay ra khỏi mây có thể nhìn thấy bầu trời đêm yên bình phía trên, ánh sao sáng lấp lánh, mặt trăng giống như một chiếc đĩa ngọc trắng sáng.



Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú điều khiển ở bên cạnh, cô nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, cảm giác rung động đối với anh càng lúc càng mãnh liệt.



Điểm này Dạ Nghiên Tịch có thể cảm nhận được, bây giờ xuất hiện vụ việc của Thẩm Kiệt, mặc dù không chắc chắn đối phương có phải là Thẩm Kiệt sống lại sau khi chết hay không nhưng cô có cảm giác tiếp tới vụ án này sẽ là một chiến trường gian khổ.



Phong Dạ Minh tranh thủ liếc nhìn cô gái bên cạnh: "Cảm giác này lãng mạn không? Hẹn hò trên mây."



"Vâng! Lãng mạn!" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.



Phong Dạ Minh cũng mỉm cười, hai đôi mắt giao nhau, cảm nhận sâu sắc tâm ý tình cảm của đối phương.



Phong Dạ Minh giơ một tay ra nắm lấy tay Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đương nhiên cũng nắm chặt năm ngón tay anh, cô bình tĩnh nói: "Hứa với em, cho dù người đó có phải là Thẩm Kiệt hay không, anh cũng đều phải bình tĩnh đối mặt với sự việc này, không được hành động lỗ mãng."



Phong Dạ Minh cảm nhận được sự lo lắng của cô vì thế những gì anh có thể làm là để cô an tâm.



"Được! Anh sẽ làm vậy!" Phong Dạ Minh gật đầu.



Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi anh, nếu như có một ngày anh và Thẩm Kiệt rút súng đối đầu, anh sẽ chọn nổ súng trước chứ?



Nhưng sự việc vẫn chưa có kết luận, những việc này cho dù cô có hỏi thì e rằng anh cũng khó lòng trả lời cô được.



Cô dứt khoát không lo lắng nhiều thêm nữa, thả lòng tinh thần ngắm nhìn cảnh bầu trời đêm đã lâu chưa nhìn thấy.



Chưa tới hai canh giờ họ đã tiến lại gần đích đến của lần này: Xưởng chế tạo vũ khí.




"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch cầm lấy cất bản đồ đi, Phong Dạ Minh ngồi vào ghế lái, kiểm tra tính năng xe, hai người chào đội trưởng Lý một tiếng sau đó đi theo phương hướng trên bản đồ, chạy tới nơi xảy ra vụ việc.



Men theo đường đi quả nhiên là hướng đường núi, họ men theo phương hướng đường ray của xe lửa để đi về phía trước, Dạ Nghiên Tịch nhìn bản đồ, nghiên cứu địa mạo rừng núi xung quanh, vô cùng nguyên thủy, dường như chưa được khai phá, cây cổ thụ cao rợp trời, tới vệ tinh cũng không thể kiểm tra được môi trường cụ thể ở bên trong, chỉ có hình ảnh đường nét sơ bộ.



"Bọn cướp rất biết chọn vị trí, đây là địa điểm ẩn náu tốt nhất, vận chuyển hàng hóa cũng rất im ắng, có điều muốn vận chuyển sáu thùng vũ khí ra khỏi khu rừng nguyên thủy này, bọn chúng chắc cũng rất đau đầu."



"vì thế mới nói, có lẽ suy đoán của chúng ta không sai, loạt vũ khí này vẫn còn ở trong rừng, chỉ cần chúng ta ở lại đây thêm vài ngày nói không chừng sẽ có người phải suốt ruột." Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ sâu sắc và trí tuệ.



Dạ Nghiên Tịch nhìn anh khen ngợi: "Không sai, phương pháp của anh có tác dụng đấy."



Cho dù là xe việt dã tính năng vô cùng tốt, đi trên đường thế này, không có tố chất sức khỏe tốt sẽ rất khó khăn.



Hai trăm km, họ đi suốt ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, khi hai người đứng trên khu vực vũ khí bị đánh cắp, không khí nguyên thủy xung quanh đã vô cùng rõ rệt, trong vòng năm trăm km không nhìn thấy một bóng người.



Lúc này hai người đang ngồi trong xe ăn lương khô, bỏ phần còn lại vào trong ba lô, Dạ Nghiên Tịch nhảy lên xe còn Phong Dạ Minh thì lái xe tới bụi cây bên cạnh, cầm một con dao ngắn lên chặt một lùm cây che lên bên ngoài xe.



Ở nơi này, nếu không cất kỹ xe, sau này cho dù có thể chạy tới đây, muốn chạy tiếp cũng là một công trình khổng lồ.



"Được rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi." Phong Dạ Minh bước tới, Dạ Nghiên Tịch vác theo ba lô leo núi, hai người dũng cảm tiến vào đoạn đường bị giẫm nhiều thành đường ở bên cạnh.



Nơi này chắc đã có mấy tốp người tiến vào, hiện trường bị phá hoại nghiêm trọng, người tới thăm dò trước đây không có kết luận gì.



Dạ Nghiên Tịch quan sát cây cối xung quanh, không bỏ qua bất cứ nơi nào có thể để lại lại chứng cứ.



Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn ra xa, lắng nghe động tĩnh xung quanh, để lại cho cô không gian yên tĩnh tìm kiếm mọi thứ.