Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1442 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Chớp mắt Dạ Nghiên Tịch đã nằm viện được hai tuần, vết thương của cô đã gần như hồi phục hoàn toàn, sáng sớm cô liền trao đổi với nữ y tá, cô muốn làm thủ tục xuất viện.



Buổi trưa, Dạ Nghiên Tịch để lại một mẩu giấy: "Tôi ra viện rồi, nói với cậu, mợ của tôi, tôi đi đây đó cho khuây khỏa."



Dạ Nghiên Tịch lái xe đi một vòng quanh thành phố sau đó về nhà tắm gội, thay một bộ đồ thoải mái, thu dọn một ba lô hành lý và ra khỏi nhà.



Mười ngày qua cô đều tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng giống như bị dao cắt, ba ngày trước cô nhận được clip ngắn mà đội trưởng Chu gọi tới, trong clip chụp được hình Phong Dạ Minh nhảy lên một chiếc tàu tới nước F, bây giờ đã điều tra được chiếc tàu đó còn hai ngày nữa sẽ cập bến.



Vì thế cô vẫn có thời gian đi gặp anh.



Trước khi Dạ Nghiên Tịch lên máy bay, cô nhận được điện thoại của mợ mình, cô mỉm cười nói một câu: "Mợ đừng lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân mình."



"Nghiên Tịch, ba mẹ con từng dặn dò không cho phép con đi lại lung tung."



"Vâng! Không đi lại lung tung, con đi cho khuây khỏa thôi, tạm biệt mợ." Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền chột dạ ngắt máy, lúc này cô đang đứng ở cửa vào sân bay quốc tế.



Dáng người cô cao ráo nhưng cũng không hề mất đi khí chất dịu dàng xinh đẹp của nữ giới, mạnh mẽ, phóng khoáng, từng hành động cử chỉ đều rất đẹp.



Khi ánh mắt Dạ Nghiên Tịch liếc nhìn đám đông, cô phát hiện ra một gã trẻ tuổi đang tiến gần tới, có điều không phải hắn đi dạo mà là hắn đang dõi theo chiếc điện thoại thò ra khỏi túi của một cô gái.



Khi hắn ta chuẩn bị đi trộm điện thoại, tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt.



Gã đàn ông đó giật mình tức giận nhìn cô gái đang cản trở mình, có điều khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn lập tức giật mình khiếp sợ.



Cho dù hắn là đàn ông nhưng hắn có cảm giác mình không phải đối thủ của cô gái trước mắt.



"Còn dám làm những việc thế này nữa tôi sẽ lập tức đưa anh vào đồn cảnh sát." Dạ Nghiên Tịch cảnh cáo một tiếng, cho hắn một cơ hội cải tà quy chính.



Hắn ta lập tức sợ hãi, gật đầu dứt khoát, sau đó quay người chạy vào đám đông.



Dạ Nghiên Tịch quay đầu lại thì nghe thấy bên cạnh có tiếng vỗ tay, cô quay đầu qua thì thấy một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang khen ngợi cô: "Chị lợi hại quá."




Khí hậu của nước F vô cùng tồi tệ, lúc này đang mưa như trút nước, Dạ Nghiên Tịch vào ở khách sạn để cách bến cảng gần hơn, điều kiện của khách sạn này cũng vô cùng tồi tệ, là một khách sạn vô cùng sơ sài.



Có điều đối với cô mà nói, có nơi dừng chân là được.



Dạ Nghiên Tịch là người châu Á, cô xuất hiện ở nơi này rất thu hút chú ý, đặc biệt là trong đại sảnh của khách sạn có ba người đàn ông phương tây đang ngồi, ánh mắt bọn họ đều đang chăm chú nhìn theo bóng dáng nhỏ bé hút hồn của cô, bọn họ đưa mắt nhìn nhau như thể có ánh sáng xấu xa đang chuyển động.



"Vóc dáng của cô gái này chuẩn quá, tao chưa từng chơi gái châu Á bao giờ, rất muốn nếm thử mùi vị này." Một gã cười hì hì, ánh mắt toan tính.



Ba gã lập tức bước tới quầy bar, nói với ông chủ: "Lát nữa nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được báo cảnh sát đấy."



Nói xong liền lấy một xấp tiền ra đưa cho ông chủ, ông chủ liền hiểu ý của bọn chúng.



Ông ta cầm lấy tiền, giơ tay ra hiệu: "Không gây ra án mạng là được, gây ra án mạng sẽ không ổn đâu." Nói xong liền giao thẻ phòng cho đám khốn đó.



"Yên tâm, chỉ chơi mà thôi."



Dạ Nghiên Tịch lúc này đang ở trong thang máy lên một phòng ở tầng sáu, cô cầm thẻ phòng quẹt mở cửa, đẩy ra, bên trong là một gian phòng rất nhỏ.



Cô đặt ba lô hành lý xuống liền bước lên ban công, nhìn về phía bến cảng đối diện, trong màn mưa rả rích, có không ít tàu thuyền lần lượt cập bến, cô nghĩ, anh sắp sửa tới rồi.



Cô nhìn thời gian, tính toán thời gian tới bờ của Phong Dạ Minh, chắc khoảng chiều tới mười một giờ tối mai.



Bên ngoài cửa phòng Dạ Nghiên Tịch vọng lại tiếng bước chân, cô lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.



Thính lực của cô vô cùng nhạy bén, ngoài cửa có ít nhất hai người đàn ông trở lên, hơn nữa họ không hề rời đi, như thế đang dừng lại trước cửa phòng cô.



Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới ba người đàn ông mà cô gặp ngoài đại sảnh vừa nãy, ánh mắt của bọn chúng ánh lên thái độ không mấy thân thiện, loại khách sạn nhỏ kiểu này, sự an toàn của khách rất khó được bảo đảm.



Dạ Nghiên Tịch khẽ thở dài, cô chỉ muốn yên ổn ở lại đây một đêm, không hề muốn gây sự.