Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1447 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Trong đầu Dạ Nghiên Tịch có một suy nghĩ kiên định, càng như vậy càng phải bảo vệ đất nước của mình, không được để đất nước của mình cũng rơi vào hiểm họa thế này. Hai ngày tiếp theo, hai người vẫn liên hệ qua tin nhắn, ai làm việc của người nấy.



Hai ngày này, Dạ Nghiên Tịch cuối cùng cũng đã tìm được một con đường trốn thoát ổn thỏa và dùng toàn bộ tiền trong thẻ, giao dịch bằng usd thuê trước một chiếc máy bay.



Chớp mắt chiều ngày thứ tư cũng đã tới, Phong Dạ Minh đang ở sân huấn luyện, lúc này Thẩm Kiệt bước tới, đá một cú về phía eo của Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh né tránh, giữ chặt cổ tay anh ta chuẩn bị kẹp người.



Khi Thẩm Kiệt tiến sát anh liền nháy mắt ra hiệu.



Phong Dạ Minh cũng lặng lẽ nhìn anh ta một cái, ánh mắt Thẩm Kiệt nhìn về phía văn phòng của Crowe.



Ở đó có một nhóm người lạ mặt vừa tới, chính là người mua súng lần này.



Khi Thẩm Kiệt tấn công thêm một lần nữa, anh ta liền ghé sát tai anh nói: "Khách tới sớm rồi."



Không những tới sớm, còn tới trước dự tính hai ngày.



Trong mắt Thẩm Kiệt ngập tràn giằng xé và mâu thuẫn, vì họ từng bàn phương án thứ hai, đó là Phong Dạ Minh hủy hoại toàn bộ lô vũ khí đó rồi rời đi.



"Có lẽ đành phải thực hiện phương án thứ hai." Thẩm Kiệt nắm chặt tay, đấm một cú sượt qua mặt anh.



Phong Dạ Minh thì không nỡ bỏ lại anh em của mình, nếu như lần này anh bại lộ, vậy thì cứu Thẩm Kiệt một lần nữa sẽ không hề dễ dàng.



"Muốn đi thì cùng đi."



"Đi thế nào?"



"Nghiên Tịch có phương án trốn chạy, chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn."



Ánh mắt Thẩm Kiệt lộ vẻ vui mừng, hai người tiếp tục đấm đá như thể đang đọ sức, người bên cạnh đều tránh xa.



"Nếu như giá cả hợp lý, hai tiếng sau Crowe sẽ cho phép nhóm người này mang đi sáu thùng vũ khí."



Thời gian vô cùng cấp bách.




Dạ Nghiên Tịch chăm chú nhìn đường phía trước, trong đầu là thành phố đang ở lại phía sau, người đàn ông mà cô yêu thương nhất vẫn còn đang ở đó.



Lúc này anh sao rồi? Anh phải làm sao để trốn thoát khỏi công xưởng quân sự của Crowe.



Mắt cô nhòa đi vài phần, cô cắn chặt môi không để nước mắt mình rơi xuống.



Cô biết rằng, đưa cả nhà Thẩm Kiệt đi là nhiệm vụ quan trọng nhất của cô hiện giờ.



Mười phút trước, Phong Dạ Minh đã nhận được tin của Thẩm Kiệt, họ đã xuất phát tới sân bay.



Phong Dạ Minh chưa rời khỏi sân huấn luyện, ánh mắt của anh thi thoảng vẫn quan sát tiến triển đàm phán của Crowe và đám người giao dịch kia trong văn phòng làm việc ở tầng hai. Lúc này vừa hay thấy Crowe đứng dậy bắt tay với gã cầm đầu, trên mặt nở nụ cười hài lòng khi giao dịch thành công.



Phong Dạ Minh khẽ mỉm cười, muốn lấy được đồ của nước anh, đâu dễ dàng như vậy.



Bốn ngày nay Phong Dạ Minh ở đây cũng không phải vô ích, anh đã đi khắp một lượt căn cứ quân sự tư nhân của Crowe, do anh dựa vào tính cách ngang tàn nhìn ai gai mắt là đánh nên công nhân ở đây đều biết tới anh, không dám đắc tội.



Nơi có anh, các công nhân đều chủ động tránh xa, điều này cũng thuận tiện cho anh hành động.



Kế hoạch của anh sớm đã được bố trí xong xuôi, chỉ cần anh đích thân thực hiện.



Anh nhìn Crowe dẫn theo người giao dịch lần này xuống lầu, anh liền bước về phía Crowe, Crowe nhìn thấy anh liền dẫn theo anh đi cùng.



"Văn, lại đây, cùng tôi tới kho."



"Vâng! Ông chủ." Phong Dạ Minh lập tức tới trước mặt Crowe, ngoan ngoãn như một con cừu.



Crowe thích người như anh, ngang tàn với người ngoài, ngoan ngoãn đối với hắn, giống như con báo hoang luôn sẵn sàng bảo vệ hắn.



Phong Dạ Minh thuận lợi đi theo đội ngũ, trong nhóm người giao dịch này cũng có mấy người được trang bị súng, Crowe không hề lơ là cảnh giác.



Nhưng hắn không biết rằng người nguy hiểm nhất chính là người ở bên cạnh hắn.