Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1461 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Dạ Lương Thành cả giận cốc đầu con gái: "Đúng là giống tính mẹ con, cứng đầu."



Dạ Nghiên Tịch nghe ba mình có vẻ mềm lòng liền bật cười gọi ra ngoài cửa sổ: "Mẹ, có người nói mẹ cứng đầu."



Dạ Lương Thành vội nhìn về phía cửa, trừng mắt lườm cô: "Con nói thực cho ba biết, tại sao con nhất định phải đi? Có phải vì Phong Dạ Minh không?"



Hai má Dạ Nghiên Tịch nóng bừng, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Con vì anh ấy gì chứ? Con đi bảo vệ môi trường, truy bắt bọn săn bắt trộm."



Dạ Lương Thành nhìn con gái không biết nói sao, đành nói: "Được rồi! Con đi thu dọn hành lý đi, sáng mai xuất phát cùng họ, mang theo nhiều đồ một chút, nơi đó không có cửa hàng dành cho con gái đâu!"



"Con biết rồi, cám ơn ba!" Dạ Nghiên Tịch nói xong liền vui vẻ quay người rời đi.



Dạ Lương Thành nhìn theo bóng dáng con gái, thực sự hiểu được câu con gái lớn không thể giữ lâu trong nhà, nhưng những năm qua, ông cũng dần buông tay để con gái rời xa gia đình, đi làm những việc mà con thích.



Cho dù được bảo vệ thì cũng cần chuẩn bị để buông tay, vì con cái lớn rồi, sẽ cần phải học tự tung cánh bay.



Dạ Nghiên Tịch bước ra khỏi phòng làm việc của ba, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, vừa bước ra liền thấy ở sau tường có một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong.



Dạ Nghiên Tịch nhận ra hơi thở quen thuộc liền tiến sát lại không hề phản kháng, trong bóng tối, cô nhìn thấy một đôi mắt lo lắng.



"Nghiên Tịch, em đừng đi." Ánh mắt Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng.



"Tại sao vậy?" Dạ Nghiên Tịch hỏi ngược lại.



"Anh không muốn em tranh cãi, mâu thuẫn với ba em vì anh." Phong Dạ Minh vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Dạ thủ trưởng vô cùng khó coi, anh lo lắng muốn chết.



Dạ Nghiên Tịch bật cười một tiếng, có điều cũng chả trách, khi có mặt người ngoài, cô tuyệt đối không thể phá hoại vẻ uy nghiêm của ba, chỉ khi có hai ba con, rất nhiều việc mới ngồi xuống thương lượng, hơn nữa mức độ ba cô cưng chiều cô, người ngoài không thể biết được.



"Ba em đồng ý rồi." Dạ Nghiên Tịch vui mừng nói với anh.



Phong Dạ Minh hơi ngạc nhiên nhìn cô: "Ba em đồng ý rồi?"



"Đồng ý rồi, ba bảo em bây giờ về chuẩn bị, mai sẽ cùng mọi người xuất phát."



"Vậy ba em có giận không? Tình cảm giữa hai người không bị ảnh hưởng chứ?" Phong Dạ Minh hỏi nhỏ.



"Nói với anh một bí mật, ba mẹ thương em nhất." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.



Khi đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, hình như là từ phòng làm việc của ba cô, nhất định là ba đang đi ra.




"Sao vậy? Không hoan nghênh sao?" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.



"Hoan nghênh, nhưng chị Nghiên Tịch, tại sao chị nhất định phải đi! Em thấy không giống như vì bọn em!"



"Chị Nghiên Tịch đâu quan tâm tới cậu, biến qua một bên."



Đúng trong lúc này, từ một hướng khác, một bóng người tuấn mỹ cao ráo vững vàng bước tới.



Bước chân mạnh mẽ và khí chất toàn thân khiến sáu người đều sững sờ, một lần nữa khẳng định rằng, họ không cùng đẳng cấp.



"Nhìn thấy chưa, chị Nghiên Tịch thích người này."



Dạ Nghiên Tịch nghe thấy vậy nhưng cũng không hề phản bác vì tình cảm của cô dành cho anh đã không cần phải che giấu.



Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn Dạ Nghiên Tịch, tình yêu trong ánh mắt cũng không hề che giấu.



"Được rồi, có mặt đủ cả rồi thì lên máy bay đi." Phong Dạ Minh thể hiện phong thái của người dẫn đội.



Sáu người này liền lập tức sững sờ, thực sự vẫn không thích ứng với việc bị chỉ đạo.



Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, giơ tay xách túi nhưng phát hiện hai chiếc túi bên cạnh mình không biết từ khi nào đã được Phong Dạ Minh xách lên máy bay.



Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, liền chạy theo anh, sáu người sau lưng đưa mắt nhìn nhau cũng đi theo lên máy bay.



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi vào khoang lái, hành trình lần này đương nhiên sẽ không thể sắp xếp phi hành viên cho họ, tất cả đều cần họ phải tự lo liệu.



Sáu người lập tức ngồi vào ghế sau, bắt đầu tiếp nhận sự sắp xếp của hành trình lần này.



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đã trở thành cặp bài trùng vô cùng ăn ý.



Hai người nhìn nhau mỉm cười, Phong Dạ Minh nhẹ nhàng lái máy bay lao thẳng lên mây.



Trên máy bay, mọi người đều đang xem một tấm bản đồ, đây là bản đồ khu vực không người rộng lớn bao la, đồng thời trên tay mỗi người cũng có một bản báo cáo tình hình một năm gần đây của nơi đó."



Trong đó những kẻ săn bắt trộm tới từ nơi khác có tới hơn một trăm người, đều có vũ khí hạng nặng, có thể thấy mức độ nguy hiểm không hề thấp.



Vì thế lần hành động này tuyệt đối không đơn giản.