Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1463 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Phong Dạ Minh nói với năm người còn lại: "Chúng ta xuất phát thôi, Nghiên Tịch ở lại đây."



"Không, em muốn đi với mọi người." Dạ Nghiên Tịch kiên quyết nói.



"Được, hai người ở lại theo dõi tình hình, những người khác đi theo tôi." Phong Dạ Minh nói.



Sau khi để một người ở lại, Dạ Nghiên Tịch liền cầm trang bị ngồi vào xe của Phong Dạ Minh tiến về phía trước.



Họ đi tới vị trí cách nhóm người kia chừng hai kilomet thì xuống xe, mục đích của bọn họ không chỉ là dọa đám người đó bỏ chạy mà là phải bắt sống, vì những kẻ dám tới đây là tội phạm có tiền lệ.



Phong Dạ Minh vừa xuống xe liền kéo Dạ Nghiên Tịch ra sau lưng mình: "Nấp sau lưng anh."



Dạ Nghiên Tịch cắn môi, cảm giác được sự bảo vệ của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.



Cô cái cho dù có năng lực lợi hại tới thế nào đi nữa, khi cảm nhận được sự bảo vệ của người yêu cũng đều rất cảm động.



Những đội viên khác ai nấy thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, Phong Dạ Minh giơ tay ra hiệu cho họ tiếp cận với tội phạm bằng hình thức bao vây.



Lúc này, trong tay mỗi người họ đều cầm một chiếc máy tính bảng, có thể hiển thị phạm vi hoạt động của nhóm tội phạm này.



Bây giờ năm người bọn chúng đã tập trung lại một chỗ, không phân tán hành động. Hơn nữa nhìn bọn chúng giống như đang làm gì đó.



Bỗng nhiên, trong bầu trời đêm, ở một nơi yên tĩnh cách đây không xa vọng lại một tiếng súng, mặc dù dùng thiết bị giảm thanh nhưng vẫn vô cùng chói tai.



"Bọn chúng bắt đầu săn bắt rồi." Dạ Nghiên Tịch phẫn nộ nắm chặt tay lại.



"Nghiên Tịch, cẩn thận một chút." Phong Dạ Minh khẽ dặn dò.



Năm gã bọn chúng lúc này đã săn được hai con thú, đang ngồi đó lột da nhưng bọn chúng không biết rằng đang có người tiến lại gần.



Bọn chúng dùng súng săn, uy lực rất lớn, có thể đây là một cuộc bao vây vô cùng nguy hiểm, Phong Dạ Minh giao phó một câu trong tai nghe: "Mọi người hãy tìm chỗ nấp kín, đợi mệnh lệnh của tôi."



Bốn người tới đây đều không dám lơ là, sau khi nấp kín liền trả lời. Dạ Nghiên Tịch lúc này đang nấp ở một đống cát nhỏ, có thể nhìn thấy công việc vô cùng tàn nhẫn của năm kẻ kia, chiếu đèn, chửi bới, không phải là băng nhóm nước ngoài nhưng vô cùng hung hãn, không phải là người mới vào nghề.



Phong Dạ Minh trầm giọng ghé sát tai nghe: "Nghe lệnh của tôi, tôi đếm một, hai, ba, mọi người chọn mục tiêu gần nhất, tước vũ khí trong tay chúng."



Khi Phong Dạ Minh đếm tới ba, chỉ nghe một tiếng súng nổ, anh lao ra giống như một bóng ma.



Bốn người khác cũng mau chóng hành động, đám người kia chưa kịp có phản ứng gì đã bị họ hạ gục xuống đất, hoặc giành lấy súng trong tay, tất cả đều bị tước vũ khí.




Phong Dạ Minh liếc nhìn anh ta: "Khách sáo gì chứ?"



"Không giấu gì anh, bây giờ tôi bắt đầu thích anh rồi đấy." Tiểu Cao khẽ nói.



Phong Dạ Minh liền quay đầu lại nói: "Tôi không thích đàn ông."



Tiểu Cao nghẹn lời, nhưng anh biết Phong Dạ Minh hiểu ý của anh, đây chẳng qua là một câu nói đùa mà thôi.



Nhưng dù sao đi nữa, lần này Tiểu Cao đi không chỉ vì nhiệm vụ mà còn để giám sát con người Phong Dạ Minh.



Trước khi đi, Dạ thủ trưởng gọi anh tới phòng làm việc giao phó riêng, yêu cầu anh để tâm quan sát suốt quá trình, sau khi trở về báo cáo lại mọi hành động của Phong Dạ Minh.



Có thể nói rằng, lời nói của Tiểu Cao chính là một trong số những chứng cứ quyết định Phong Dạ Minh sau này có được chấp nhận hay không.



"Có ánh lửa." Phong Dạ Minh kéo anh ta lại, hai người nằm sấp trong bóng tối, phát hiện ở phía xa có ánh lửa bao trùm.



"Quả nhiên bọn chúng ẩn nấp ở đây, không biết chúng đang làm gì?"



"Chắc là làm những việc phi pháp." Phong Dạ Minh dứt lời liền nói với anh: "Anh ở đây đợi, tôi qua bên đó xem xét thử."



"Cẩn thận chút."



Phong Dạ Minh biến mất khỏi vị trí cũ, Tiểu Cao thở dài, thực lực của binh vương không phải bỗng nhiên mà có, toàn thân anh toát lên bản lĩnh khiến người khác sợ hãi, kính nể.



Phong Dạ Minh mới đi chưa được mười lăm phút, Tiểu Cao đã thấy anh quay trở về: "Tra ra được điều gì không?"



Phong Dạ Minh gật đầu, sắc mặt có vẻ căng thẳng.



"Những người này đang làm gì vậy?"



"Buôn người."



"Cái gì? Bọn họ ở đây, sao có thể làm được?"



"Tôi nghi ngờ dưới núi đã kia là một dòng sông ngầm, tập trung ở biên giới, bọn chúng sẽ vận chuyển nhân khẩu bán ra nước ngoài từ đây." Phong Dạ Minh nhíu chặt mày.



Tiểu Cao lập tức sững người: "Vậy đây không đơn giản là săn bắt trộm, đây là hành vi phạm tội nghiêm trọng nhất."