Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1469 :
Ngày đăng: 16:39 30/04/20
"Vào xem phòng ngủ của chúng ta." Phong Dạ Minh dắt tay cô.
Dạ Nghiên Tịch liền cảm thấy bối rỗi, từ sau lần ở nước ngoài, trở về nước, ở trong căn cứ, hai người cơ bản đều sống tách biệt.
Bây giờ họ sống chung với nhau như một cặp tình nhân bình thường. Phòng ngủ chính rất rộng, trong nhà còn có ba phòng ngủ khác, thư phòng, phòng khách ở tầng hai, ban công có kê ghế để ngồi hóng gió, rất nên thơ.
"Anh có cần nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi người đàn ông bên cạnh.
Phong Dạ Minh liền nhướng mày nhìn cô: "Anh không hề yếu ớt như em tưởng tượng đâu."
"Đừng giỡn nữa, anh là người bị thương." Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh.
"Không tin sao? Vậy bây giờ chúng ta có thể thử." Phong Dạ Minh nói xong liền giơ tay ra ôm lấy cô, Dạ Nghiên Tịch lập tức bật cười mặc anh ôm mình: "Đừng lưu manh vậy, buông tay ra."
Phong Dạ Minh thơm nhẹ lên má cô, không nỡ buông tay: "Được rồi, anh sẽ dưỡng thương hai ngày, sau khi dưỡng xong em không được từ chối anh."
Dạ Nghiên Tịch biết anh ám chỉ điều gì, cô quay lưng lại với anh, má ửng hồng đi về phía ban công, tầm nhìn ở đây rất tuyệt, trước mắt là công viên xanh mướt, không có gì che chắn cả.
"Anh có cần nghỉ ngơi không, nếu không cần chúng ta tới siêu thị gần nhà mua đồ nào, mua một số đồ dùng hàng ngày và đồ ăn."
Phong Dạ Minh đương nhiên đồng ý: "Không nghỉ ngơi, đi cùng em."
Dạ Nghiên Tịch xuống gara tầng một, ông Phong chuẩn bị sẵn cho họ một chiếc xe việt dã.
Dạ Nghiên Tịch lái xe, Phong Dạ Minh ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, sắc mặt thảnh thơi, căn bản không giống người đang bị thương.
Dạ Nghiên Tịch không thạo đường khu vực này, dùng chỉ đường để tới khu mua sắm quen thuộc, tìm được một trung tâm mua sắm quy mô lớn, nhân tiện ở đây cô cũng không có quần áo mặc, vì thế cô có thể mua một ít quần áo.
Phong Dạ Minh liền cùng cô đi dạo ở khu trang phục nữ, anh cao lớn khôi ngô giống như một thể hooc-môn di động, cho dù anh chỉ mặc một chiếc áo t-shirt màu xám và quần tây đơn giản nhưng vẫn vừa đẹp trai vừa đàn ông lại rất quyến rũ, huống hồ vóc dáng anh lại cực kỳ chuẩn.
Khi anh không cười khiến người ta cảm thấy anh vô cùng lạnh lùng nhưng khi anh cười, khí chất của anh vô cùng phức tạp, lúc giống như một chàng trai yêu đời, lúc lại toát lên đôi chút ranh mãnh.
Nói chung, từ khi Dạ Nghiên Tịch bước vào khu trang phục nữ liền cảm thấy vô số ánh nhìn dồn về phía người đàn ông bên cạnh mình, những cô gái đi ngang qua đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh.
Là đối tượng được ngắm nhìn, đôi mắt Phong Dạ Minh sâu thẳm chỉ nhìn cô, tuyệt đối không liếc nhìn bất cứ cô gái nào đi ngang qua.
Dạ Nghiên Tịch cứ có cảm giác không ổn, trên người anh đang tỏa mùi hooc-môn đậm đặc, có lẽ nào tối nay anh muốn làm gì đó!
"Nghiên Tịch, giúp anh một việc."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
"Anh muốn đi tắm."
"Bác sĩ nói bây giờ anh không được tắm."
"Lau người có được không? Không sẽ khó chịu lắm." Ánh mắt Phong Dạ Minh khẩn cầu nhìn cô.
Trên người anh bị thương, da sau lưng không được lôi kéo, vì thế những việc như cong lưng, anh tạm thời không thể làm được.
Vì thế việc tắm gội đương nhiên cũng trông chờ Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch mủi lòng nhìn anh, giọng nói rõ ràng: "Lau người thì được, nhưng những điều khác thì không được đâu."
Phong Dạ Minh nghe xong, ánh mắt có vài phần bất mãn: "Ai nói là anh không được!"
Dạ Nghiên Tịch cũng vì nghĩ cho vết thương của anh, kiên định từ chối: "Không được là không được, không được kiên cưỡng."
Phong Dạ Minh không biết nói sao: "Vậy ngủ chung một giường cũng được chứ?"
"Để không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, tối nay em sẽ ngủ ở phòng khách." Dạ Nghiên Tịch nói, ngủ cùng nhau cả hai người sẽ đều không thể ngủ ngon được.
Phong Dạ Minh tỏ vẻ đáng thương, anh cắn môi, vẻ mặt vô tội như bị ngược đãi.
Anh tự cho rằng chút thương tích nhỏ bé này, tuyệt đối không thể ngăn cản anh làm bất cứ việc gì.
"Vào đây, tắm cho anh." Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt nói.
Phong Dạ Minh lập tước đi theo cô vào trong phòng tắm, khóe miệng mỉm cười mong đợi.