Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1475 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, cũng hiểu anh, anh đang gánh vác trách nhiệm và trọng trách của mình, không liên quan gì tới Đỗ Chí Kiệt, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông thực sự.



Lúc này, họ đang đợi đèn xanh đèn đỏ, cô đưa tay chủ động ôm anh sau đó lại hôn nhẹ lên má anh: "Đừng sốt ruột, là vàng sẽ phát sáng."



Phong Dạ Minh ôm cô, tiếp tục lên tiếng cảm thán: "Ông trời đóng của anh một cách cửa, nhưng lại mở cho anh một ô cửa sổ, để anh gặp được thiên sứ."



Thiên sứ này đương nhiên là chỉ Dạ Nghiên Tịch, trong lòng Dạ Nghiên Tịch cảm thấy rất ngọt ngào, cũng đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, nếu anh không về đây chúng ta sẽ là người xa lạ trường nam đất bắc, cả đời này chỉ sợ cũng không thể gặp được nhau, sau đó anh sống cuộc sống của anh, em sống cuộc sống của em, sau cùng sẽ được mẹ em sắp xếp gặp gỡ xem mặt và kết hôn."



Phong Dạ Minh liền lo lắng nhìn cô: "Em chỉ có thể là của anh."



Dạ Nghiên Tịch bất cười: "Em đùa thôi, anh tưởng là thật sao."



Phong Dạ Minh tưởng thật, có một số việc anh chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng, như thể cô gái này từ khi sinh ra đã thuộc về anh.



"Được rồi, không đùa vậy nữa." Dạ Nghiên Tịch dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, sau đó mới lái xe chạy về phía trước.



Phong Dạ Minh bất giác cũng cảm thấy suy nghĩ kiểu này của mình quá bá đạo, anh khẽ nhoẻn miệng cười: "Là anh quá căng thẳng."



"Cũng có thể là do cảm giác an toàn hai ta dành cho nhau chưa đủ, thề hẹn chưa đủ nặng."



Dạ Nghiên Tịch cũng tìm lí do. Phong Dạ Minh quay đầu nhìn cô: "Xem ra, anh phải lấy hết dũng khí tới gặp ba mẹ em xin cưới thôi."



Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn anh: "Đừng vội, đối với em mà nói, kết hôn hay không không quan trọng, chỉ cận nhận định nhau thì sẽ không có tờ giấy đó cũng không sao."



Phong Dạ Minh lập tức cảm nhận được tình yêu của cô, trong lòng vô cùng mãn nguyện, nhưng nghĩ tới người anh em nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, anh lại cảm thấy tâm trạng nặng nề.



Đi qua một trung tâm thương mại thường vào mua xem, Dạ Nghiên Tịch liền dừng xe trong bãi đậu xe, hai người bước vào mua thức ăn.



Khi đi vào cử một cửa hàng đồ chơi trong trung tâm mua sắm, một cô bé va vào người Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch vội giơ tay đỡ cô bé, cô bé mới không ngã xuống đất, Dạ Nghiên Tịch cúi người, cô bé đã bị ngã đau nhưng vẫn nén nước mắt đứng dậy, chạy tới cửa tiệm đồ chơi, bước vào đứng ở giữa mấy vị khách, có lẽ do quá vội vàng nên lại va vào một người khách khác.



Ông chủ trung niên liền đẩy cô bé ra: "Sao lại tới rồi, không chơi thì đừng vào."



Ông chủ này khá khó tính, tỏ ra xem thường những khách không mua hàng.



Dạ Nghiên Tịch vốn đi bỏ đi nhưng nghe thấy vậy liền dừng lại.



Lúc này một bà lão bình thường bước tới, giơ tay kéo cô bé đi: "Đi thôi, không mua được đồ chơi ở đây đâu."




Nhưng nếu bác sĩ cũng không khuyên gì, vậy thì cô cũng không có gì để nói cả.



Dạ Nghiên Tịch vừa đứng vững trên cầu thang đã được anh kéo vào lòng, cúi đầu hôn xuống.



Từ hành lang cuồng nhiệt vào tới phòng ngủ.



Ngoài cửa đã là hoàng hôn, cho tới khi màn đêm buông xuống, trong phòng vẫn tình cảm quấn quýt.



"Em đói rồi." Giọng Dạ Nghiên Tịch hờn dỗi.



"Lại đói rồi." Trong lời nói của anh có ý cố tình hiểu sai ý của cô, Dạ Nghiên Tịch liền giơ tay đánh anh một cái: "Ghét quá!"



Chả mấy khi nghe cô làm nũng, Phong Dạ Minh chỉ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.



Anh liền đứng dậy bước xuống giường, nói với cô: "Em nghỉ đi! Bữa tối hôm nay anh sẽ nấu."



Dạ Nghiên Tịch cười nói: "Anh chắc chứ?"



"Ừ, yên tâm đi, tài nghệ nấu ăn của anh cũng không tệ." Nói xong anh liền mặc đồ, cúi người, chạm nhẹ xuống trán cô.



"Đợi nhé!" Dạ Nghiên Tịch yên tâm nằm trên giường đợi anh, có điều cô thực sự cũng rất mệt, cô bật đèn, bên ngoài đã là chập tối lên đèn.



Dạ Nghiên Tịch ngồi bên ngoài ban công, cảm nhận sự mát lạnh của gió đêm, lắng nghe những âm thanh trong bếp vọng tới, cô chống cằm, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.



Chỉ có điều suy nghĩ vẩn vơ, lại nghĩ tới việc ban nãy, hai má cô ửng hồng, không thể phủ nhận rằng, cảm giác ở bên cạnh người mình yêu thật tuyệt vời.



Dạ nghiên Tịch tắm gội xong liền xuống lầu, thấy bóng người đang bận rộn trong bếp, cô vội bước vào: "Có cần em giúp gì không?"



"Tối nay không cần, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi."



"Tại sao vậy?"



"Vì tới tội sợ em kiệt sức." Hai má Dạ Nghiên Tịch đỏ bừng, cô liền đẩy anh một cái: "Anh còn muốn nữa sao." Phong Dạ Minh đùa cô, anh thích nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô, anh khẽ cười nói: "Được, không đùa nữa."



Dạ Nghiên Tịch ôm chầm lấy anh không muốn buông tay, vì cô thực sự yêu người đàn ông này.