Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1482 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Dinh tổng thống. Phong Dạ Minh không hề xa lạ với nơi này, trong mấy năm làm đội trưởng, hàng năm tổng cộng có mười mấy lần tới đây, đích thân báo cáo kết quả nhiệm vụ với tổng thống, nhưng lúc này anh không tới để báo cáo nhiệm vụ.



Dạ Nghiên Tịch lái xe, là xe của nhà họ Dạ, xe được miễn kiểm tra ở một số nơi vì thế khi vào dinh tổng thống cũng không quá phiền toái.



"Nghiên Tịch, chúng ta có quá đường đột không?" Phong Dạ Minh có phần lo lắng, dù sao thì trong tay họ cũng không hề có bằng chứng.



"Anh có biết thân phận trước đây của phu nhân tổng thống là gì không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi anh, việc này là một bí mật không thể công khai đề cập, nhưng Dạ Nghiên Tịch biết.



Phong Dạ Minh thực sự không biết, anh ngạc nhiên nói: "Trước đây phu nhân có thân phận gì?"



"Thân phận của phu nhân khá giống với thân phận của anh bây giờ, vì thế, việc này chúng ta không thể nói trực tiếp với tổng thống, chúng ta nói với phu nhân, phu nhân sẽ hiểu được mọi việc mà chúng ta biết."



Phong Dạ Minh khẽ sững sờ, có điều Dạ Nghiên Tịch đã nói với anh, anh cũng tuyệt đối không nói với bất cứ ai khác, anh gật đầu.



Xe của Dạ Nghiên Tịch dừng ở bãi đậu xe bên ngoài khu nhà ở trong dinh tổng thống, quản gia nhanh chóng bước tới, ông nhận ra Dạ Nghiên tịch, liền lễ độ nghênh đón: "Dạ tiểu thư."



"Quản gia, tôi tới tìm phu nhân có chút việc, không biết phu nhân có thời gian không?" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.



"Phu nhân đang ở phòng piano dạy công chúa luyện đạn, Dạ tiểu thư hãy vào đợi ở phòng khách trước, tôi đi mời phu nhân."



"Vâng!"



"Vị đây là?"



"Đây là chồng chưa cưới của tôi, Phong Dạ Minh."



"Chào Phong tiên sinh, anh là thiếu gia nhà họ Phong! Quản gia là người rất khéo léo, biết được cả thân phận của Phong Dạ Minh.



Phong Dạ Minh cũng rất ít khi hỏi về việc của gia tộc, cũng không rõ ông mình giúp nhà họ Phong gây dựng nền tảng gì ở chính đàn, nhưng xem ra sự cố gắng của ông cũng đã khiến danh tiếng gia tộc được bên ngoài biết tới.



Phong Dạ Minh gật đầu.



"Hai vị ngồi đợi một lát, tôi đi mời phu nhân." Quản gia nói xong liền quay người bước về phía cầu thang.




"Phu nhân, Nghiên Tịch thực sự không thích hợp, cháu hi vọng phu nhân có thể sắp xếp cháu tới nhận chức bên cạnh tổng thống, bảo vệ cả ngày suốt hai mươi tư giờ." Phong Dạ Minh lên tiếng, trong lời nói toát lên ý chí kiên định.



Dạ Nghiên Tịch sững sờ giây lát sau đó quay đầu nhìn anh, trong lòng tức giận, lúc này rồi mà anh vẫn muốn một mình mạo hiểm? Đẩy cô ra?



"Anh..." Dạ Nghiên Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh.



Sở Duyệt thấy bộ dạng hai người, bà có thể cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ của Phong Dạ Minh đối với Dạ Nghiên Tịch.



"Không được, em nhất định phải tham gia." Dạ Nghiên Tịch kiên quyết.



"Được rồi, hai đứa đừng tranh giành nữa, việc này mợ không quyết định được, phải để tổng thống tự quyết định mới được."



"Mợ, bên cạnh tổng thống cần có người đáng tin cậy, cháu nhất định sẽ toàn lực bảo vệ cậu, hãy tin cháu." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc yêu cầu.



Sở Duyệt cũng không dám quyết định, vì sao bà dám lấy thân phận của Dạ Nghiên Tịch để mạo hiểm?



"Nghiên Tịch, việc này rất quan trọng, mợ không những phải thương lượng với tổng thống còn phải thương lượng với ba mẹ cháu nữa, cháu có đồng ý để mợ nói với họ về những việc các cháu vừa nói không?"



Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu nói: "Được ạ!"



"Được rồi, hôm nay hai đứa cứ về trước đi, cùng lắm tới chiều mợ sẽ trả lời hai đứa!"



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đứng dậy, Sở Duyệt đích thân đưa họ ra ngoài, nhìn hai người trẻ tuổi kiên quyết tới vậy, Sở Duyệt đã rất vui mừng rồi.



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lái xe ra về, trên gương mặt xinh đẹp của Sở Duyệt đã không còn vẻ dịu dàng, bà nói với quản gia: "Lập tức gọi chồng tôi về nhà một chuyến."



"Vâng, thưa phu nhân."



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi vào xe, hai người đều lặng yên, cuối cùng người lên tiếng trước là Dạ Nghiên Tịch.



"Anh biết thế nào là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu không? Anh lại dám đẩy em ra?" Giọng nói của Dạ Nghiên Tịch có phần oán trách.