Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1493 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Anh đứng trước cửa, lớn tiếng gọi một câu: "Ba, mẹ, con về rồi." Có điều người xuống mở cửa cho anh lại là Dạ Nghiên Tịch, cô chắp tay sau lưng, đầu ngẩng cao, giống hệt một nữ sĩ quan đang kiểm tra học sinh, quan sát anh chàng vẻ mặt tự tin đứng trong sân.



Đồng thời cũng giơ tay lên đỉnh đầu, đo chiều cao của anh, quả nhiên đã cao thêm hơn nửa cái đầu, hơn một mét tám ba rồi.



"Chị, đừng nhìn nữa, bây giờ chị không phải đối thủ của em." Dạ Đình Quân nói rất tự tin.



Dạ Nghiên Tịch giơ nắm đấm đánh xuống ngực anh ta: "Không tồi! Dám khiêu khích chị em!"



Dạ công tử liền bật cười, hai chị em ôm nhau một lát, sau lưng, Cung Muội Muội thấy con trai trở về, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh này.



"Đứng ở ngoài làm gì, vào cả đây!" Cung Muội Muội nói xong liền đón hai con vào nhà.



"Mẹ." Dạ Đình Quân liền chạy tới ôm mẹ, Cung Muội Muội mỉm cười chấp nhận sự nũng nịu của con trai.



Lúc này, điều gì cũng đáng giá.



"Tóc này ai cắt đây? Còn ra thể thống gì nữa?" Cung Muội Muội nhìn con trai bất giác trách móc một câu.



"Mẹ, sao vậy?"



"Đẹp trai!" Dạ Nghiên Tịch khen ngợi.



Lúc này, Dạ thủ trưởng cũng bước từ tầng hai xuống, trên người mặc một bộ quân phục nghiêm nghị, nghiêm túc đồng thời cũng toát ra sức quyến rũ trưởng thành, vóc dáng không hề thua kém người trẻ tuổi.



"Ba!"



"Về rồi à!"



"Được rồi, mẹ đi nấu bữa sáng, mọi người nghỉ ngơi đi." Cung Muội Muội đi vào bếp.



"Nghiên Tịch, gọi Dạ Minh qua đây đi!" Dạ Lương Thành nói.



"Chị, em đi cùng chị, em cũng rất muốn gặp anh rể." Dạ Đình Quân tỏ ra vô cùng hào hứng, dù sao Phong Dạ Minh cũng là một nhân vật truyền kì hiếm có trong quân đội.



Nhìn hai con đi ra khỏi nhà, Dạ Lương Thành liền đi ngày vào bếp.



Dạ Nghiên Tịch và em trai vừa đi vừa nói về tình hình gần đây, chả mấy chốc đã tới ngoài cửa phòng của Phong Dạ Minh.



Dạ Nghiên Tịch gõ cửa phòng, sau cảnh cửa là người đàn ông đang cởi trần, mới tắm xong bước ra mở cửa, ánh mắt Phong Dạ Minh nóng bỏng nhìn cô: "Nhớ anh rồi sao? Sớm vậy à?"



Dạ Nghiên Tịch má ửng hồng, vội vàng đằng hắng một tiếng: "Khụ!"



Sau đó cố tính kéo cậu em đang đứng nép vào tường ra: "Em trai em về rồi!"



Dạ Đình Quân liền vẫy tay: "Chào anh rể."
Phong Dạ Minh bước ra mở cửa, nhìn cô đứng ngoài cửa, ánh mắt cũng không giấu niềm vui mừng. Dạ Nghiên Tịch cười nói: "Cùng đi dạo nhé."



Phong Dạ Minh nhớ ra điều gì đó liền kéo cô vào: "Vào đây, ông anh không có nhà, anh cho em xem thứ này, xem em có thích không?"



Dạ Nghiên Tịch nghe ông anh không có nhà cũng không câu nệ nhiều, dù sao cô vẫn rất kính trọng các bậc trưởng bối.



Phong Dạ Minh dẫn cô vào phòng, anh lấy một chiếc hộp trên bàn, mở ra lấy ra chiếc nhẫn kim cương tối qua, ánh mắt dè dặt nhìn cô: "Có thích không?"



Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, lập tức kích động bịt chặt miệng, ngẩng đầu nhìn anh: "Tặng em ư?"



"Đây là nhẫn cưới của chúng ta."



Dạ Nghiên Tịch rơm rớm nước mắt, kiễng chân hôn lên má anh: "Anh tặng em cái gì em cũng thích."



Phong Dạ Minh đưa tay ôm lấy cô, hôn mạnh lên tóc cô: "Nghiên Tịch, anh sợ nhất là khiến em tủi thân."



Dạ Nghiên Tịch ôm lấy anh, gục đầu vào ngực anh, mỉm cười: "Gả cho anh chính là điều hạnh phúc nhất của em, đâu có thể tủi thân chứ? Trừ khi anh không cần em nữa."



Phong Dạ Minh lập tức ôm chặt lấy cô: "Cần, anh cần em!"



Dạ Nghiên Tịch nghe vậy liền đỏ mặt.



Phong Dạ Minh dịu dàng nói: "Cùng anh đi tới một nơi nhé."



"Đi đâu?"



"Tới mộ của ba mẹ anh, tặng hoa cho ba mẹ, đã lâu rồi anh không đi."



"Được, đi thôi!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cô đương nhiên muốn đi cùng anh.



Hai người xuất phát tới khu mộ ở ven thành phố, nơi đó là một ngôi mộ đã lâu năm, trong sương gió đã nhuốm màu thời gian.



Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch đặt bó hoa tươi lên mộ, ánh mắt Phong Dạ Minh không giấu vẻ bi thương.



Dạ Nghiên Tịch khẽ dựa vào anh, nếu như ba mẹ anh trên trời có linh thiêng, cô hi vọng họ sẽ nhìn thấy cô đang ở bên con trai họ, chăm sóc anh trọn đời trọn kiếp.



Phong Dạ Minh là một người rất thích che giấu tình cảm, mặt anh bộc lộ ra cho mọi người thấy thường là hình tượng kiên cường, không có gì có thể hạ gục, nhưng người kiên cường thế nào đi nữa, nơi mềm yếu nhất trong lòng vẫn có những đau thương không thể xóa mờ.



Dạ Nghiên Tịch lặng lẽ đứng cạnh anh, Phong Dạ Minh giơ tay dắt lấy tay cô, nhìn về phía hai tấm ảnh trên mộ, giọng trầm ấm nói: "Ba mẹ, cô ấy là Nghiên Tịch, là con dâu của ba mẹ."



Dạ Nghiên Tịch nhìn họ, mỉm cười gọi một tiếng: "Ba, mẹ, ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho anh ấy."



Xung quanh có gió thổi xào xạc, như thể đang trả lời họ.