Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 182 : Cầu xin Dạ Lương Thành

Ngày đăng: 16:22 30/04/20


"Tôi muốn hôn a." Trình Ly Nguyệt chu môi hôn lên mặt thằng bé.



Cung Dạ Tiêu đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, lôi cô ra ngoài cửa rồi khóa cửa phòng lại, ép chặt cô vào tường: "Muốn hôn? Hôn tôi này."



Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt, người đàn ông này nói năng hồ đồ gì vậy? Người cô muốn hôn là con trai.



"Không phải em nói tôi và con trai giống hệt nhau sao? Hôn tôi cũng có thể thỏa mãn được em." Hơi thở Cung Dạ Tiêu ám muội phả lên mặt cô.



Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt đỏ hồng nhìn hắn: "Ai nói, tôi không thèm hôn anh."



"Vì sao không hôn?"



"Bởi vì giao ước hết hạn rồi."



"Hết hạn thì làm giao ước khác."



Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt cười đắc ý nhìn hắn: "Anh còn gì để uy hiếp tôi sao?"



"Nhiều là đằng khác."



"Nói thử ra xem nào?"



"Tôi thu mua công ty Kaman, đuổi em khỏi công ty, khiến em không thể đi làm được nữa, khiến em cùng đường, không có cách nào để kiếm tiền, em chỉ còn cách cầu xin tôi nuôi em." Người đàn ông trực tiếp nói.



Trình Ly Nguyệt bị dọa cho sợ hãi: "Anh đang đùa phải không?"



Sắc mặt Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nói: "Tôi không đùa, có muốn thử chút không?"



Trình Ly Nguyệt cảm thấy vô vị. Hắn làm sao có thể ép cô như vậy? Cô đẩy hắn ra: "Vậy Hoắc Yên Nhiên tiểu thư anh định làm gì?"



Cung Dạ Tiêu đột nhiên cau mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô: "Nhắc đến cô ta làm gì?"




"Tôi rất sợ hãi...hiện tại cũng không ngủ được."



"Vậy cô định làm gì? Định thức đêm sao?" Dạ Lương Thành buồn cười hỏi.



"Ừm."



"Không được, cô không cần sức khỏe? Chẳng có gì phải sợ cả, ngủ sớm đi..."



Cung Muội Muội nghĩ rằng hắn muốn cúp điện thoại, lập tức lên tiếng cầu xin: "Anh đừng cúp điện thoại, cầu xin anh, Dạ Lương Thành, để tôi nghe giọng anh..."



Cung Muội Muội không biết rằng, âm thanh khẩn cầu này, thêm cảm xúc thèm muốn, đối với người đàn ông mà nói, đó là một loại câu dẫn.



Dạ Lương Thành nhất thời không lên tiếng càng khiến Cung Muội Muội cho rằng cô phiền phức. Giọng điệu mềm mại liên tực cầu xin hắn: "Cầu xin anh có được không? Cùng lắm ngày mai tôi mời anh ăn cơm...Mời cả tháng cũng được."



"Tôi không thể ở đây một tháng." Dạ Lương Thành thấp giọng mở miệng.



Cung Muội Muội chớp chớp mắt: "Vậy anh còn có thể ở đây bao lâu?"



"Nhiều nhất mười ngày, nhanh nhất là một tuần."



Đôi mắt Cung Muội Muội lóe lên sự thất vọng. Cô cho rằng hắn sẽ luôn ở đây, không thể rời đi được, thì ra...hắn phải đi rồi?



"Anh quay lại lần này không phải là muốn ở lại sao?"



"Tôi trở về thăm người bệnh, sao? Cô không nỡ để tôi đi?"



===



End chương 182