Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 208 :

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu đi ngang qua đường, đợi đèn xanh đèn đỏ, dưới ánh nắng mặt trời, cô khẽ vén tóc, mấy lọn tóc bên tai bay nhẹ trên má, gương mặt trong sáng, khiến vô số chàng trai đi qua si mê ngước nhìn.



Đi một mạch tới cổng tập đoàn Cung Thị, Nhan Dương đã được Cung Dạ Tiêu sắp xếp đợi ở ngoài cửa, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy cô liền mỉm cười thất thiết: "Trợ lý Nhan."



"Trình tiểu thư tới rồi sao, mời đi bên này."



"A... Tôi không lên nữa, cô hãy giao chỗ tài liệu này cho Cung Dạ Tiêu nhé!" Trình Ly Nguyệt giao tài liệu trong tay cho cô.



"Ý của Cung tổng là cô đích thân mang lên." Nhan Dương mỉm cười nói.



Trình Ly Nguyệt hơi sững người, đòi cô đích thân mang lên? Cô nghĩ ngợi một lát đành gật đầu: "Được thôi!"



Nhan Dương đi trước dẫn đường, Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu đi sau lưng cô, trong lòng nghĩ thầm không biết tại sao Cung Dạ Tiêu lại đòi cô đích thân mang lên? Lẽ nào anh ta có gì muốn nói với cô sao?



Thang máy nhanh chóng lên cao, tới thẳng tầng lầu nơi phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu.



Bước trong hành lang rộng thênh thang, Trình Ly Nguyệt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh từ trên cao thế này như thể ngắm cảnh từ trên mây.



Đợi cô ngắm cảnh xong thì phát hiện ra Nhan Dương đang dừng lại ở phía trước mỉm cười nhìn mình, cô hơi bối rối mỉm cười bước nhanh theo cô, Nhan Dương không hề có ý cười nhạo cô mà là nhẫn nại đợi cô, khi tới trước cửa văn phòng của Cung Dạ Tiêu, cô gõ cửa, đợi người đàn ông bên trong trả lời, cô đẩy mới cửa bước vào: "Cung tổng, cô Trình Ly Nguyệt đã tới rồi."



Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu, bước từ ngoài vào có phần khép nép, không biết tại sao, có lẽ là đứng ở đây rồi cô mới biết năng lực của người đàn ông này mạnh tới nhường nào, thân phận cao quý ra sao!



Bình thường chung sống với anh, cô đã quên mất thân phận tổng tài tập đoàn đế quốc của anh, lúc này, đứng trên địa bàn của anh trong lòng cô không khỏi run rẩy, thì ra anh có địa vị cao như vậy.



Nhan Dương đóng cửa lại, Trình Ly Nguyệt lập tức quay đầu lại nhìn, mím chặt môi nhìn người đàn ông đứng dậy từ ghế giám đốc, cô đưa tài liệu cho anh: "Tài liệu ở đây."




Cô nhấn số tầng của Cung Dạ Tiêu, khoanh tay, miệng mỉm cười, nghĩ tới việc sắp gặp được Cung Dạ Tiêu, cô lại cảm thấy e thẹn.



Thang máy nhanh chóng mở ra, cô bước ra, duyên dáng bước vào phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu.



Vừa hay lúc này Nhan Dương vào nhà vệ sinh, Hoắc Yên Nhiên cứ thế bước vào văn phòng như tới nơi không người, cho dù có những trợ lý khác qua lại nhưng cũng không ai dám ngăn cản cô.



Trình Ly Nguyệt không thể ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ tới đưa tài liệu nhưng lại bị Cung Dạ Tiêu ấn xuống bàn làm việc ức hiếp mãi không thôi, lúc này toàn thân cô mềm nhũn như không xương, bị anh hôn tới mức chỉ có thể tựa sát vào lòng anh.



Vạt áo phía trước của cô có phần xộc xệch, cũng đã bung ra tới chiếc thứ ba, cô vừa bị anh hôn tới mức đầu óc quay cuồng, trong người dấy lên cảm xúc mới lạ, bị nụ hôn của anh khơi dậy, vừa phấn khích, vừa bối rối.



Đây vẫn còn là mình sao?



"Bé con, thích không?" Cung Dạ Tiêu ghé sát môi bên tai cô nói.



Lúc này đôi mắt Trình Ly Nguyệt được bao phủ bởi một lớp nước mắt, thật mất mặt, đâu có thể nói ra thích hay không?



Cung Dạ Tiêu cũng rất căng thẳng, vừa bứt rứt vừa khổ sở, chỉ muốn ngay lập tức biến chiếc bàn này thành chiến trường, dứt khoát ấn cô nằm xuống.



Anh hít thở mạnh một hơn, bế thẳng cô dậy, và đặt cô xuống thật.



"Đừng..." Trình Ly Nguyệt khẽ thốt lên.



Đúng lúc này, ngoài cửa có một giọng nói vui mừng vang lên: "Dạ Tiêu..."